Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 917




Có thể tưởng tượng được vừa rồi Hoàng đế chắc chắn đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Hoàng hậu mà không hề thương tiếc chút nào.

Mọi người không ai dám mở miệng khuyên nhủ, mà cũng chẳng biết nên khuyên thế nào.

Không khí rất xấu hổ, Như Ý và Hiên Vương Phi nâng Hoàng hậu đứng dậy, trở về Côn Ngọc cung mà không nói thêm một câu. Mọi người vừa nhỏ giọng bàn luận vừa tản đi.

Trên đường hồi phủ, Tiểu Vân Triệt ngủ thiếp đi trong xe ngựa lắc lư. Lãnh Băng Cơ gối lên đùi Mộ Dung Phong, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Chàng có cảm thấy hứng thú với vị trí đó không?

Mộ Dung Phong sửng sốt một hồi mới hiểu được ý của Lãnh Băng Cơ. Bàn tay to với khớp xương mánh khảnh chậm rãi vuốt ve búi tóc của nàng: “Cuộc đời ta chỉ thích hai việc, một là công Vân Triệt trên vai, hai là ôm nàng vào trong ngực. Những gánh nặng lớn lao hơn, ta không đủ sức”

Lãnh Băng Cơ xoay người một cái: “Ta cũng nghĩ như vậy. Chàng ngốc như thế, thực ra không thích hợp với vị trí này. Giờ thì ta an tâm rồi”

Mộ Dung Phong nằm vành tai của nàng: “Nàng không hy vọng ta đi tranh giành ư?”

Lãnh Băng Cơ lắc đầu: “Trong cả cung chỉ có một nữ nhân hạnh phúc, đó chính là Thái hậu nương nương. Lo Sợ hãi hùng cả đời, cuối cùng chờ đến ngày những người khác biến mất hết rồi mới có thể thở nhẹ nhõm một hơi”.

Mộ Dung Phong thở dài: “Dã tâm này của nàng thật khiến người khác không biết nói sao. Ta còn đang phong nhã hào hoa thể này mà nàng đã ngóng trông được thủ tiết. Cũng may bán vương không nạp thiếp, bằng không chỉ sợ không sống được bao lâu?

Lãnh Băng Cơ giơ ngón tay chọc vùng tim của hắn: “Yên tâm đi, tai họa sẽ sống lâu ngàn năm” “Dựa theo bí quyết trường thọ của phu nhân, sau này vi phu hẳn là phải hại phu nhân nhiều hơn mới được.”

Lãnh Băng Cơ “xi” một tiếng: “Ta đang nói chuyện nghiêm túc với chàng đó, sao chàng lại cứ nói hươu nói vượn vậy? Hôm nay ta không lại gần nhìn kỹ thi thể của Yến tần, chàng có phát hiện được điều gì kỳ quặc hay không?”

Mộ Dung Phong lắc đầu: “Ta cũng cảm thấy khó có thể tin nổi. Thật ra việc Yến tần rơi xuống nước có thể giải thích được, vết thâm tím trên cổ tay nàng ta cũng giải thích được, nhưng sau khi nâng ta chết chìm, tại sao người nàng ta lại thiếu máu chứ? Đâu có thấy màu máu trong hồ nước?”

“Nếu như là có người kéo Yến tần xuống nước, liệu có khả năng hẳn men theo của nước, bỏ trốn đi nơi khác hay không?”

Mộ Dung Phong lắc đầu: “Khả năng đó không lớn. Bởi vì trước đây vào lúc trong cung tu sửa mương máng, đã suy xét đến nguy cơ có người có thể lẻn vào hoàng cung theo đường nước chảy bên ngoài, nên toàn bộ cửa ra vào đường nước chảy đã rào kín song sắt. Nếu như là một người trưởng thành thì tuyệt đối không thể đi qua được song sắt”.

“Vậy thì chuyện hôm nay thật kỳ quặc, hiện giờ Yến tần không được yêu thương, ai sẽ trăm phương ngàn kế cổ hại nàng ta? Chỉ vì vu oan cho Hoàng hậu mà tàn nhẫn độc ác như thế ư? Hay là giết người diệt khẩu?”

“Như thế cũng đã đủ rồi. Tuy Yến tần không được yêu thương, nhưng dù sao cũng là người của Nhị hoàng thúc. Nếu như Nhị hoàng thúc mượn cơ hội này gây sóng gió, Phụ hoàng muốn dẹp yên chuyện này, thì ngôi vị Hoàng hậu của Mẫu hậu có giữ được hay không thật khó mà nói.”

Mộ Dung Phong không nói nữa, hai người đều hiểu rõ, Phụ hoàng già rồi, bây giờ ngôi vị Hoàng hậu đã không chỉ đơn giản là ngôi vị Hoàng hậu.

Vũng nước Triều đình này, e là sắp bị khuấy lên.

Hiên Vương Phi rời khỏi cung khá muộn, sau khi khuyên bảo an ủi Hoàng hậu một hồi lâu mới ngồi chung một xe với Như Ý để về phủ.

Nhìn thấy Hiên Vương nàng ta bèn nơm nớp lo sợ kể hết mọi chuyện xảy ra hôm này trong Vân Tịch cung.