Chương 83: Nhiều rận sẽ thấy nhột
Thẩm Phong Vân gật đầu:
“Thị Minh Trạch đã sớm từ bỏ biểu cô Tú Thanh Kỳ, ta không mong chờ sự thật sẽ được nói ra từ miệng hắn. Chỉ có thể tìm hiểu từ biểu cô Tú Thanh Kỳ, xem có tìm được không. Vậy mà biểu cô đã bị giam vào lao.
Hai người không có việc gì làm một hồi liền rút khỏi cái tháp người điên kinh khủng kia, nhìn thấy bên ngoài ánh mặt trời ấm áp, bọn họ cảm thấy được đã trở lại trần gian.
Thẩm Phong Vân lập tức tìm nữ nhân đó để hỏi tình hình vụ án xảy ra ngày hôm đó, đồng thời đưa Lãnh Băng Cơ trở về kinh thành, hai người chia tay nhau giữa đường.
Cuối cùng, nàng cũng có được dịp ra khỏi nhà, vừa vắng vẻ vừa vui mừng muốn đi một vòng xem hai cửa hàng khác dưới tên mình đang hoạt động như thế nào.
Việc kinh doanh ở cả hai cửa hàng đã chết một nửa. May mắn thay, ngoài trà lâu bị Kim Nhị Đẳng và những người khác lật đổ, các quán khác hầu vẫn tồn tại.
Nàng không thể rời khỏi Vương phủ trong chốc lát, trong tay có năm ngàn lượng bạc muốn tống tiền Mộ Dung Phong, muốn xem chàng có thể nghĩ cách làm cho quán trà sống lại hay không.
Nàng ở trong quán trà đã lâu, đứng trước cửa sổ lầu hai hướng ra phố, nhìn phố xá sầm uất bên dưới. Trong đầu nàng chợt nảy ra một ý tưởng bất chợt: biến quầy tiếp đón của trà lâu này thành tiệm thuốc. Tất cả các gian phòng phía sau được chuyển đổi thành các gian phòng tạm thời. Khi đó, chúng ta sẽ thuê một vài đại phu có kinh nghiệm để xây dựng một bệnh viện điều trị nhỏ hiện đại.
Cho dù thuốc trong vòng nano của nàng có phải dùng mãi không hết, nàng cũng không tự tin. Vì vậy, nàng cũng muốn mở rộng, và sử dụng các công thức mà biết để làm một số loại thuốc đã được cấp bằng sáng chế của Trung Quốc.
Tuy nhiên, lý tưởng thì rất đầy đặn mà thực tế thì lại rất mỏng manh, để cải tạo quán trà này thì phải tốn quá nhiều tiền và vốn, đương nhiên không thể đổ năm nghìn lượng bạc vào đó, không thể đạt được mục đích với một tham vọng trống rỗng.
Việc này đã bị trì hoãn cho đến khi màn đêm buông xuống trước khi quay trở lại cung điện.
Vừa vào cửa đã đụng phải Mộ Dung Phong, thật sự oan gia ngõ hẹp, lúc trở về đã quên nhìn lịch tính giờ lành.
BỊ Mộ Dung Phong chặn giữa đường, chẳng biết tiến tới hay rút lui, hắn nhìn chằm chằm vào nơi quạnh quẽ tìm gì đó.
Nếu nàng quay mặt đi chỗ khác, có vẻ như hắn hơi yếu đuối. Nhưng Lãnh Bằng Cơ từ trước đến nay rất thức thời, tên quái vật mặt đen này không thể tự kích động được.
Vừa quay đầu bước chân, Mộ Dung Phong đã lạnh lùng chế nhạo sau lưng nàng:
“Lương tâm cắn rứt cái gì?”.
Được lắm, ta phải quay lại mới được. Đôi bên hận thù, dũng cảm nhìn nhau, lương tâm trong sáng.
Nàng vừa quay mặt lại, Mộ Dung Phong lại giễu cợt:
“Nếu như bổn vương đi cùng nữ nhân khác tới tối mịt mới trở về chắc nàng cũng chẳng quan tâm đầu”
Cảm giác không đúng lắm, ý hắn là gì. Lãnh Băng Cơ hít một hơi thật sâu: “Chàng đang muốn nói gì đây?”.
“Ta muốn khen ngợi nàng có tầm nhìn tốt. Thẩm Phong Vân là thế tử của phủ Quốc công, hiếu học lại có phẩm chất tốt đẹp, các nữ nhân trong kinh thành đã có phu quân trong kinh thành cũng đều rất để ý hắn ta.”
Lãnh Băng Cơ chớp chớp mắt: “Ta cùng thế tử đi ra ngoài, Vương gia còn lo lắng sao?” Mộ Dung Phong tiến lên một bước:
“Nếu đổi lại là ta ra ngoài với nữ nhân khác đến tối mịt, nàng có thể khoan dung không hỏi đến sao?”
Lãnh Băng Cơ khẽ cau mày:
“Vương gia, đêm qua chàng ngủ với người phụ nữ khác thì sao, ta không có lòng dạ hẹp hòi như chàng đầu”.
Mộ Dung Phong nghẹn họng, cơn giận đột nhiên bốc lên, nói tức giận thì liền tức giận, giống hệt như một đứa trẻ vậy.
“Nàng thử nói xem, bổn vương tối hôm qua ở trong phòng Trị Thu, nàng không có phiền sao? Không có gì để nói?”
Lãnh Băng Cơ nhìn Mộ Dung Phong với vẻ mặt tức giận, rụt rè nuốt nước bọt: “Chẳng lẽ phải nói mới đúng lễ nghi sao? Đây là lần đầu tiên ta làm vợ của người khác, cũng là lần đầu tiên thu xếp nha đầu thông phòng cho người khác. Ta không có đủ kinh nghiệm, có chỗ nào chưa chu đáo xin vương gia đừng trách, lần sau sẽ rút kinh nghiệm”
“Còn lần sau?” Mộ Dung Phong lạnh lùng rít từng từ qua kẽ răng.
“Vương gia, chàng đã cưới ba người vợ trong hơn một tháng, nếu tính theo tốc độ này, ta có thể tìm thêm hai người cho chàng trước khi hai ta hòa ly đấy”.
Khóe môi Mộ Dung Phong giật giật, bàn tay bên trong tay áo cũng giật giật. Ngón tay cong lên lại buông lỏng ra, có chút chột dạ:
“Vương phi thật là tuyệt sắc giai nhân tấm lòng bao la như trời biển, nữ nhân phải lấy làm gương”
“Người giàu thì giúp thiên hạ, người nghèo lo thân mình. Chủ yếu là vì phu quân ta có tiền để trợ giúp, ta có khả năng thu hút thêm ong bướm đến. Cũng có thể được coi là tích đức làm thiện”
“Lãnh Băng Cơ, một vừa hai phải thôi, phải biết rằng khua môi múa mép chính là một điều cấm kỵ lớn của nữ nhân, đừng chọc giận bổn vương”
“Không phạm bảy tội lớn của người phụ nữ là được mà? Lắm rận bu vào cũng khiến ta ngứa ngáy lắm. Dù sao ta cũng không phải chỉ mới phạm một hai lần.” Lãnh Băng Cơ nói rất đường hoàng.
Luận về mặt dày trong thiên hạ, ta đây bất khả chiến bại, ta không tin Phong Vương gia uy nghiêm ngươi lại dám như ta.
Mộ Dung Phong trừng mắt nhìn nàng, đôi mắt phượng xinh đẹp gần như thay đổi hình dạng, khô khốc mở miệng, chỉ nén lại khinh thường:
“Không biết xấu hổ”.
Đây là sự thật, vậy nên, Lãnh Băng Cơ chẳng them bác lại, thay vào đó, còn làm như được khen ngợi, nàng đắc thắng rời đi.
Đến tối lại nghe nói Mộ Dung Phong lại tới phòng Tri Thu, ngày hôm sau Tri Thu dậy đợi Lãnh Băng Nguyệt, phải vịn tường mà đi, khiến người ta không khỏi suy nghĩ miên man..
Lãnh Băng Nguyệt lại khóc đến tận nửa đêm, nức nở không thôi. Thế nên, lần này, Mộ Dung Phong không ngủ cho đến rạng sáng, không đánh thức Tri Thu mà thức dậy vào giữa đêm, quay trở về thư phòng của mình.
Lãnh Băng Cơ nằm trên giường tự hỏi, Mộ Dung Phong có phải đang cảm thấy tức giận với Lãnh Băng Nguyệt không? Nếu đổi lại là mình thì cỡ nào cũng phải đổi khẩu vị để thử món mới, thật thú vị làm sao, không ngờ tên ngốc nghếch như cậu bé chăn dê thế mà lại nhìn trúng Tri Thu?
Lúc nàng mở mắt đã là ngày hôm sau, có thêm hai ngọn tháp đen ở Triều Thiên Khuyết. Hai lính canh mặt quỷ, một người bên trái và một người bên phải, đứng canh trước mặt nàng.
Bảo là lúc Vương gia không ở trong phủ thì nhận lệnh bảo vệ Vương phi nương nương. Ai mà không biết, là một dạng giám thị khác đây?
Trước kia là bám đuôi ta ra khỏi phủ, nhưng bây giờ thì hay rồi, ta còn có vệ sĩ riêng trong viện nữa.
Lớn tướng thế rồi mà sao có thể ấu trĩ như vậy?
Lãnh Băng Cơ không quan tâm. Ngược lại là Lãnh Băng Nguyệt đến trước mặt nàng, cười như kiểu được hả giận.
Kể từ khi nâng Trị Thu lên làm nha đầu thông phòng, cơn tức giận của nàng ta chưa bao giờ nguôi ngoai. Nhìn thấy Lãnh Băng Cơ bị đối xử. không tốt bằng mình, trong lòng cảm thấy có chút đỡ hơn.
“Bảo vương gia tìm người mới sao không thấy Vương gia xem trọng ngươi hơn chút nào nhỉ? Thế mà còn đẩy Vương gia vào trong vòng tay của người khác, còn đắc ý được nữa không?”
Lãnh Băng Cơ nhìn vẻ mặt tô son trát phần của nàng ta chẳng che đi được vẻ mỏi mệt, mà cười khoái chí.
“Tất nhiên là được rồi. Thấy cuộc sống của muội muội không suôn sẻ, ta đây mãn nguyện rồi.”
“Vớ vẩn, ta thì sao nào? Vương gia rất yêu ta, phàm là những món được ban thưởng từ trong cung ra, bất kì vật lạ quý hiếm nào cũng đều được phái đến Tử Đằng Tiểu Trúc cho ta chọn lựa. Chỉ sợ một cọng rơm cũng chưa từng được đem vào Triều Thiên Khuyết nữa cơ đấy.”
“Vương gia thà ở bên một nha đầu còn hơn là chạm vào ngón tay của tỉ tỉ, hãy an phận bị ruồng bỏ hay là ở góa cả đời đi, tỉ tỉ ta còn có tâm tư xem trò đùa của người khác, lòng dạ rộng lớn như vậy.”
Lãnh Băng Cơ cười nhẹ, châm chọc thêm phần sắc bén:
“Toàn bộ vương phủ thuộc về ta, và những gì bạn cho người chỉ là một phần thưởng, đáng để người kiêu căng đắc thắng thế rồi đấy ư? Vương đã làm mọi cách để cưới muội muội vào phủ, nhưng chỉ coi ngươi như một bình bông để trưng, trơ mắt nhìn Vương gia và nữ nhân khác mây mưa, cách nhau một bức tường, mùi vị này đúng là, ôi chao ôi! ”
Lãnh Băng Nguyệt cố nén chua xót trong lòng, liếc nhìn hai thị vệ, cười tự phụ hơn:
“Nói đến vương gia, tối hôm qua nhìn thấy ta liền hỏi, người mà tỷ tỷ gian dâm là ai. Nhìn tư thế đó, chắc là vừa kiếm ai đó dập lửa chứ gì. Đoán xem, ta đang nói về ai đây?”