Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 812




Chương 812

Một hôn lễ phong quang vạn trượng như thế cả kinh thành này có lẽ trăm năm cũng khó gặp được một lần. Phong vương gia quan tâm ngài nhiều như thế thì ngày tháng sau này ngài chỉ cần ngồi hưởng phúc thôi.”

Lãnh Bằng Cơ lập tức nhớ lại cái vẻ thần thần bí bí của Vụ tướng quân và quản sự mấy ngày hôm nay thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Hóa ra là bọn họ cùng nhau lừa gạt nàng, có lẽ chắc phải nín nhịn đến hỏng người rồi.

Chuyện này khiến nàng vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng vô cùng vui mừng. Hai người bạn nàng đã là đôi phu thê “già” rồi thế mà còn chơi trò lãng mạn thế này.

Mộ Dung Phong, năm năm không gặp, bản lĩnh của chàng cũng lớn hơn rồi đúng không?

Nàng lập tức đẩy đám người Nhi Nhi đang vây xung quanh mình ra khỏi phòng nói: “Tất cả các ngươi đều ra ngoài trông coi hết đi, bộ y phục này ta tự thay được, một đám người đều xem ta như khi làm xiếc vậy, khiến ta xấu hổ muốn chết”

Lãnh Băng Cơ không thích người khác hầu hạ nàng thay quần áo, thứ nhất là vì nàng cảm. thấy không được tự nhiên, hơn nữa cả người nàng chỗ nào cũng rất nhạy cảm, nhất là ở trên eo. Chỉ cần người khác không cẩn thận đụng vào eo nàng cũng khiến nàng phải bật cười. Vì vậy, chuyện thay quần áo này từ trước đến này vẫn do bản thân nàng tự tay làm lấy, không phiền đến người khác.

Đám người Nhi Nhi đều biết thói quen này của nàng nên cũng không miễn cưỡng. Sở Nhược Hề dặn dò không ngừng: “Vậy muội nhanh lên một chút, ngựa của tân lang sắp đến cửa nhà chúng ta rồi, đừng có làm lỡ giờ lành đấy”.

Lãnh Bằng Cơ dứt khoát đồng ý một tiếng, sau đó hừ nhẹ: “Các ngươi đều lừa gạt ta, muốn cho ta kinh hỉ à, ta đây cũng tặng các ngươi một cái”

Vài ba động tác đã thay xong bộ y phục trên người, nàng quay người đi ra mở cửa.

Trên người Mộ Dung Phong mặc một bộ hỷ phục trông vô cùng phong thần tuấn lãng, ung dung tự tại, cưỡi một con ngựa cao lớn, nghị trường đi trước mở đường, kiệu hoa tám người khiêng theo sát phía sau. Sau cùng là một trăm tám mươi rương sính lễ, uốn lượn hết cả con đường.

Tâm trạng của hắn hôm nay khác hoàn toàn với ngày đại hôn lần trước. Trên mặt hắn toát

lên vẻ hưng phấn, đáy mắt đuôi lông mày đều thể hiện sự kiêu ngạo xen lẫn vui mừng. Trong lòng hắn dâng lên một nỗi kích động vì cuối cùng cũng đã đạt được ước nguyện rồi.

Bàn tay với khớp xương rõ ràng của hắn nắm chặt lấy dây cương ngựa. Trên đường đi đến đây, đôi mày kiếm của hắn dương lên như muốn nhập vào hai bên tóc mai, cười đến không ngậm miệng lại được, thắt lưng thẳng tắp, nơi đáy mắt cũng toát lên vẻ rạng rỡ sáng chói.

Trong năm năm này, dân chúng kinh thành đã quen với hình ảnh Phong vương gia một người một ngựa và một con chó lông trắng đi theo đằng sau. Hắn lẻ loi một mình, lặng lẽ đi qua con đường này, trên người hắn toát lên vẻ tiêu điều thê lương.

Nhưng hôm nay hắn đã thay đổi hoàn toàn khiến cho dân chúng vô cùng kinh ngạc. Bởi vì mọi người thấy được hôm nay hắn lại cười, nụ cười đó vô cùng lạ lẫm, một nụ cười vừa phóng khoáng lại vừa phô trương, giống như một đứa trẻ vậy. Nhìn thấy cảnh này dân chúng đều cảm thấy hóa ra vị vương gia cao cao tại thượng này cười lên thì thân thiện hơn rất nhiều, hơn nữa hắn cười lên trông cũng vô cùng đẹp mắt.

Lần chữa trị dịch bệnh này Lãnh Băng Cơ có công lao vô cùng to lớn, dân chúng đều nhớ tới sự lương thiện của nàng, mọi người đều tự động đi theo đội ngũ đón dâu, vòng lại vòng, giống như thủy triều tuôn đến tướng phủ.

Nhạc trống vang trời, tiếng pháo nổ vang vọng, từng nắm bạc để chia vui từ trong tướng phủ được ném ra ngoài, khiến cho bầu không khí nơi này vô cùng tưng bừng náo nhiệt, dường như muốn làm thủng cả lỗ tại.

Tiểu Vân Triệt chen ra từ trong đám người của tướng phủ, hắn bước mấy bước chân nhỏ đi về phía trước, ngẩng đầu lên nhìn Mộ Dung Phong, rồi đột nhiên cảm khái: “Con mẹ nó, đẹp trai muốn chết! Ngươi đến đây để đoạt đi danh tiếng của ta sao?”