Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 708




Chương 708

Tiểu Vân Triệt hoàn toàn không hề sợ người lạ, móng vuốt bé nhỏ và bụ bẫm tóm lấy râu mép của hoàng đế lão gia tử, nghiêng đầu nhìn chằm chằm hàm răng của ông ta, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc.

“Hóa ra hoàng gia gia cũng thích ăn đồ ngọt. Nhìn xem, răng của ngài cũng giống y chang Triệt nhi, đều đã bị sâu ăn mất”

Vừa nói chuyện vừa nhe răng ra để hoàng đế nhìn rõ.

Trời đất ơi, gia tôn cùng một kiểu.

Lúc này, hoàng đế lão gia tử mới nhớ ra mảnh vụn này, muốn ngậm miệng nhưng kết quả lại có phần tốn sức, cười mà cũng không nhếch miệng rộng ra nổi. Thế là dứt khoát mặc kệ nó, dù sao thì ông ta cũng chính là người ngồi trên ngôi vua, còn có ai dám cười nhạo nữa hay sao?

Cái cớ mà hoàng tôn ngoan ngoãn của ông ta tìm ra thật tốt, đã bị sâu gặm mất rồi. Vậy là khỏi phải bị mất thể diện.

“Hoàng tôn ngoan, hoàng tôn ngoan, cháu muốn hoàng gia gia qua đời thì cháu mới về nhà hay sao?”

“Cháu không có thời gian. Cháu phải tập viết, luyện kiếm, học y thuật rồi kinh doanh, mệt mỏi tới nỗi vóc dáng cũng không cao lên được nữa, làm sao có thể rảnh rỗi đến tìm gặp hoàng gia gia được? Ngài không biết đâu, mẫu thân của cháu cực kỳ hung dữ, nếu như biết được cháu trốn học thì nhất định sẽ đánh nát cái mông này của cháu”.

Vừa nghe thấy lời này, mẫu thân của đứa nhỏ chắc hẳn là Lãnh Băng Cơ không sai rồi.

Trong lòng hoàng đế lão gia tử cảm thấy xót xa: “Tôn nhị của ta còn nhỏ như vậy, cháu học mấy thứ linh ta linh linh thế này làm gì chứ? Lãnh Bằng Cơ là đang muốn làm tốn nhi của ta mệt chết hay sao?”

Phượng Lôi Ngọc đứng một bên nghe được thì bĩu môi. Tên tiểu tử này thực sự biết kiện cáo, nói như thể bản thân quả thật chịu học hay gì. Từ nhỏ, cậu bé đã không thích học văn hóa, đi khắp thiên hạ chỉ dùng một câu chết tiệt, còn y thuật với kinh doanh cũng không sợ lúc làm bài thi sẽ rớt hay sao.

Tiểu Vân Triệt xúc động đến mức suýt bật khóc nức nở, vòng tay qua cổ lão gia tử và rỉa một cái trên mặt, nước miếng dính khắp.

“Vẫn là hoàng gia gia đối xử với Triệt nhi tốt nhất, yêu thương Triệt nhi nhất. Nếu như Triệt nhi mà sớm biết hoàng gia gia thương mình nhiều như vậy thì kể cả có phải chịu đòn, cháu cũng đã chạy tới chỗ ngài từ lâu rồi. Đau dài không bằng đau ngắn mà”

Cái này gọi là gặp bụt khoác áo cà sa, trông thấy ma quỷ thì mang áo giấy, kỹ năng sinh tồn của tiểu thiếu gia Vân Triệt chính là siêu phàm thoát tục như thế. Bằng không, khi còn ở Giang Nam, làm sao cậu bé có thể khiến Thích phu nhân, lão nương của Cừu thiếu chủ vui vẻ như mở cờ trong bụng, mấy ngày không gặp đã nhớ rồi được?

Đối với hoàng đế lão gia tử, Tiểu Vân Triệt dù có đánh rắm thì cũng như là cầu vồng. Cho nên lời này vừa nói ra thậm chí còn khiến ông ta hưng phấn và tự hào hơn cả được các nước làm lễ trước mặt, thổi râu mép trừng mắt ra vẻ ta đây.

“Lãnh Băng Cơ đó dám đánh cháu, trẫm không thể tha thứ cho nàng ta!”

Lạnh tướng ở bên cạnh sốt ruột đến nỗi xoa xoa tay, cuối cùng chờ tới lúc tiếng của tôn tử ngừng lại, vội vội vàng vàng nói chen vào cùng với khuôn mặt mang nụ cười tươi rói: “Bé con này, ta, ta là ngoại công của cháu”

Đôi mắt to của Tiểu Vân Triệt chợt vụt sáng lên, liếc nhìn Lãnh tướng: “Ngài chính là tướng gia đương triều sao?”

Trên đường đến kinh thành, Phượng Lôi Ngọc đã kể hết rõ ràng đầu đuôi gốc ngọn về thân thể của cậu bé rồi.

Lãnh tướng vội vã gật đầu: “Lãnh Băng Cơ là nữ nhi của ta, ta là ngoại công của cháu”

Tiểu Vân Triệt mang vẻ mặt nghiêm nghị, hừ một tiếng: “Nuôi con mà không dạy dỗ, ấy là lỗi của phụ thân. Từ lâu ta đã muốn gặp mặt ngoài công để hỏi ngài một chút, rốt cuộc là khi đó ngài đã giáo dục mẫu thân của cháu như thế nào vậy? Người đâu mà hung dữ, ghê gớm như vậy, ngài không sợ rằng sẽ chẳng có ai thèm cưới nương về nhà hay sao?”

Một câu nói này đã trêu các vị quan lại cười phá lên.