Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 674




Chương 674

“Không biết cô nương họ gì? Quê quán ở đâu?”

“Chỉ là một việc nhỏ mà thôi, không cần khách khí”

Tên ma ốm kia không nghe lời: “Sở mỗ không thích nợ ân huệ của người khác. Kính xin cô nương cho ta biết phủ đệ của cô nương ở nơi nào để Sở mỗ có thể báo đáp một, hai.”

“Câu nào cũng cô nương, lẽ nào hắn không thấy mình đã búi tóc lên hay sao?”

Lãnh Băng Cơ lần thứ hai từ chối: “Ta là đại phu, nếu công tử muốn cảm ơn thì trả một lạng bạc tiền xem bệnh là được”

Nam nhân này hơi nhíu mày lại, rõ ràng là không vui: “Lế nào tính mạng của bản công tử chỉ có giá một lượng bạc thôi hay sao? Yêu Cửu, vào bên trong kiệu lấy ngân phiếu năm nghìn lạng bạc lại đây.”

“Ôi chao, lắm tiền nhiều của như thế cơ à? Đây là định dùng bạc ném ngất mình hay sao? Rốt cuộc là cha hắn phải có nhiều tiền đến mức nào cơ chứ?”

Trong lòng nàng yên lặng nhớ lại một lượt mấy nhà danh gia vọng tộc có máu mặt mà nàng thường giao tiếp ở Trường An nhưng cũng không nghĩ ra được đây là vị tai to mặt lớn nào cả. Chẳng lẽ hắn nhảy ra từ bên trong mỏ vàng hay sao?

Lãnh Băng Cơ cười khẽ một tiếng: “Hóa ra tính mạng của công tử chỉ có giá năm nghìn lạng bạc mà thôi”

“Hỗn láo!” Yêu Cửu lập tức quát lớn, nghe giọng điệu này thì có vẻ đúng là lai lịch không nhỏ thật.

Lãnh Băng Cơ không sốt ruột cũng không tức giận: “Là chính công tử nhà ngươi dùng tiền tài để cân đo đong đếm tính mạng của hắn, vậy mà lại trách ta sao?”

Tên ma ốm kia sững sờ, sau đó lại nhếch môi nở nụ cười.

Nụ cười này có ba phần ốm yếu, ba phần tà mị, không xấu nhưng lại không thể khiến người ta yêu thích.

“Nói như thế thì là ta đã làm mích lòng cô nương rồi, có lỗi quá”

Lãnh Băng Cơ nhìn con mèo béo dưới chân hắn kia, lần này nàng không lắm miệng nữa: “Vậy mong công tử chú ý giữ gìn sức khỏe, nếu chúng ta có duyên sẽ gặp lại”

Sau đó nàng xoay người dẫn người của mình rời đi.

Tên ma ốm đó nắm tay lại chặn trước môi, ho nhẹ hai tiếng rồi dặn dò Yêu Cửu: “Phái người đi theo đi”

Khi Lãnh Băng Cơ trở lại chỗ ở thì quản sự của Hồi Xuân Đường đã chờ sẵn ở đó rồi.

Nhóm thuốc viên đầu tiên đã sản xuất xong nên quản sự mang tới cho Lãnh Băng Cơ xem qua, đo lường dược tính. Nếu như không có vấn đề gì thì ngày mai là họ có thể phát thuốc cho người dân gặp nạn dùng rồi.

Lãnh Băng Cơ lấy viên thuốc ra rồi hòa vào nước, sau đó nàng kiểm tra và xác định là không có vấn đề gì cả. Nàng bàn bạc với cùng quản sự các vấn đề như chọn mua dược liệu, lúc này chưởng quỹ mới nói cho nàng biết: “Nghe nói khâm sai đại nhân đã sắp đến thành Hoài Châu rì Lãnh Băng Cơ giật mình: “Hăn tới làm gì?”

“Hản là chuyện của Thanh Ôn Đan. Ý chỉ của triều đình đã đưa tới Dự Châu, hắn biết được việc này thì nhất định phải lại đây thị sát tình hình sản xuất thuốc rồi”

“Đúng là có chuyện như vậy thật, mình có cần lảng tránh hay không đây?

Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta có một ít xích mích với vị khâm sai này, thực sự không tiện xuất hiện. Nếu như hắn hỏi đến ta thì ngươi nhớ là tuyệt đối không được tiết lộ bất cứ tin tức gì liên quan đến ta cả. Từ hôm nay trở đi, nếu có việc gì cũng không cần tự mình đến đây, bảo người phía dưới truyền tin tức đến là được rồi.

Còn chuyện này nữa, hai ngày trước ta ra lệnh cho người phía dưới giả mạo ý chỉ của hoàng đế đưa tới cho hắn một hộp Thanh Ôn Đan, sợ là không lừa được hắn. Nếu như hắn hỏi tới việc này thì ngươi cứ nhận là ngươi phái người đưa đi.

Không cần ta phải dạy ngươi nói như thế nào đâu đúng không?

Ngươi đã hiểu chưa?”