Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 516




Chương 516

Những giọt nước mắt mà Cẩm Ngu nhẫn nhịn chịu đựng kia rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, lần lượt rơi xuống: “Lần này ly biệt, e rằng sẽ xa cách đến âm dương.”

Mộ Dung Phong gật đầu: “Muội phải bảo trọng.”

Vốn dĩ Cẩm Ngu còn có ngàn vạn lời muốn nói nữa, nhưng giờ phút này không biết phải mở lời như thế nào, cứ như thể đã bị đông cứng lại trong cổ họng.

“Chẳng lẽ huynh không có lời nào muốn nói thêm với ta sao?” Nàng ta nhẹ nhàng cắn môi dưới nói: “Dù chỉ là một câu nói ấm áp thôi, cũng có thể khiến ta chống chọi lại cái lạnh khắc nghiệt trên đường đến Mạc Bắc rồi.”

Những lời này nói ra vừa đau vừa buồn, trực tiếp bỏ qua sự có mặt của Lãnh Băng Cơ sang một bên, trong lòng nàng than thầm khó chịu.

Nàng ta cũng sắp gả đi rồi còn đứng đây lải nha lải nhải mà tán tỉnh lão công nhà mình.

Nhưng nhìn đến bộ dạng đáng thương sắp khóc đến nơi của nàng ta, giống như muốn chết vì tình khi thấy khuôn mặt như mướp đắng của Mộ Dung Phong, nàng vẫn nên nhịn xuống, không nhân lúc mà bỏ xuống giếng.

Mộ Dung Phong nhẫn nhịn nửa ngày mởi khuyên nhủ một câu: “Đến Mạc Bắc rồi thì không nên tùy hứng, làm bậy làm bạ như khi còn ở Trường An nữa.

Bên đó không có ai chống lưng cho muội đâu.”

Cẩm Ngu bị những lời này của hắn làm cho nghẹn lại, thân mình run lên, suýt nữa thì tức đến trợn trắng mắt mà ngất xỉu.

Trong lòng Lãnh Băng Cơ suýt nữa thì phụt cười ra cả tiếng lợn kêu.

Tuyệt kỹ nọc độc đặc biệt của tên thần bổ đao này cuối cùng trừ mình ra thì cũng có người thứ hai bị dính rồi.

Rất rõ ràng bản lĩnh chịu đả kích của Cẩm Ngu còn kém xa nàng, cho dù mặt nàng ta rất dày.

Nàng ngại ngùng cười, nhưng Cẩm Ngu không định có ý bỏ qua cho nàng: “Biểu ca, muội có thể cùng biểu tẩu nói riêng với nhau mấy câu được không?”

Mộ Dung Phong không hề do dự lắc đầu nói: “Không thể.”

Một chữ thôi: Ngầu.

Cẩm Ngu cười khổ: “Muội đã đến bước đường này rồi, tay cũng trói gà không chặt, biểu ca còn có điều gì không yên tâm được chứ?”

Mộ Dung Phong liền ôm lấy vòng eo của Lãnh Băng Cơ nói: “Trước giờ muội hãm hại người khác chưa bao giờ động tay chân.”

Hai chữ thôi: Quá ngầu.

“Bây giờ là nàng ta đang hại muội, tất cả những thứ này đều là nàng ta và Lục Vu bí mật cùng nhau mưu đồ hãm hại muội! chẳng lẽ huynh không nhìn ra sao?”

“Nếu như muội có tâm hại người thì làm sao có thể bị trúng phải bẫy của người khác?”

Lời này nói ra vô cùng có lý hợp tình, sứ giả hộ thế đúng là mặt dày vô sỉ không có giới hạn cuối cùng, chỉ ba chữ thôi: Ngầu chết người!

Cẩm Ngu đã bỏ cuộc hoàn toàn.

“Tình cảm huynh muội chúng ta hơn mười năm, biểu ca, thì ra huynh cũng tàn nhẫn như vậy.”

Mộ Dung Phong im lặng, không nói lời nào.

Lãnh Băng Cơ thong thả nói: “Bằng không thì sao? Chờ mắt của ngươi hoàn toàn bình phục, dùng để đối phó chúng ta sao?”

Cẩm Ngu đột nhiên ngẩng mặt lên, nhìn Lãnh Băng Cơ đầy vẻ khó tin: “Ngươi, ngươi biết hết rồi sao?”

“Đoán thôi.”

Lãnh Băng Cơ tự tin nói: “Linh bà đã truyền dạy Nhiếp Hồn Thuật của bà ta cho ngươi, mượn cớ đó để ngươi bao che cho bà ta.

Bởi vì, chỉ khi ở trong hoàng cung, bà ta mới có thể chăn ấm nệm êm không lo nghĩ, tránh khỏi sự truy đuổi của Thánh Nữ giáo.