Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 486




Chương 486

Mạc Bắc muốn hỏi cưới Trường An công chúa của ta chính là vì muốn hai nước thông thương với nhau, mở ra Thương môn Quan, tiến hành trao đổi buôn bán.”

Lãnh Băng Cơ nhíu mày, nàng không quen thuộc với địa hình của Trường An:” Tại sao lại muốn mở duy nhất Thương môn Quan? Giao thông thuận tiện hay là sản vật dồi dào?”

“Ở vùng hoang vu hẻo lánh không có gì ngoài mỏ thiết.

Tuy nhiên, để vận chuyển thuận tiện, những con đường ở đó thực sự mở rộng ra mọi hướng, có thể là cửa ngõ thuận tiện cho các thương nhân ra vào” .

“Chính là nó!”  Lãnh Băng Cơ ngẩng mặt lên đầy hưng phấn:” Chẳng trách người mạc Bắc lại vô duyên vô cớ sẽ phái sứ giả đến Trường An để cầu hoà thân.

Thứ mà bọn chúng thích không phải phụ nữ và văn hóa của Trường An, mà là tài nguyên khoáng sản ở đây.

Giả sử mở Thương môn Quan, là có thể bí mật vận chuyển quặng sắt đến mạc Bắc, và chế tạo vũ khí, thậm chí là Chấn Thiên Lôi cho bọn họ!”

Mộ Dung Phong cũng đột nhiên tỉnh ngộ trong chốc lát:” Lần trước ta tận mắt nhìn thấy Chấn Thiên Lôi đó, nó chỉ là một cục sắt.

Cũng có thể nói, sắt là nguyên liệu chính cần thiết để chế tạo ra loại vũ khí này?”

“Cũng không hẳn là nhất định phải là sắt, dùng đất sét cũng có thể làm được, nhưng tính năng an toàn và các phương diện khác không tốt được như sắt.”

“mỏ sắt của mạc Bắc đang bị thiếu hụt và một trong những nguồn tiếp cận lớn nhất là Trường An chúng ta.

Tổ tiên đã ban hành các chính sách hạn chế để giảm thiểu sản lượng đồ sắt.

mà mạc Bắc trong những năm gần đây quốc lực yếu kém, ngược lại còn khiến chúng ta tê liệt.

Ngày mai ta sẽ tiến cung để báo cáo cho phụ hoàng ngay lập tức, bác bỏ yêu cầu của người mạc Bắc, hoặc là đổi sang thành cửa khẩu khác.”

Lãnh Băng Cơ khẽ hừ một tiếng:” Cây gậy chọc hố phân Cẩm Ngu ngày hôm nay cũng miễn cưỡng coi như là làm được một chuyện tốt, làm bại lộ lòng lang dạ sói của người mạc Bắc.”

“Hôm nay Cẩm Ngu một mình xông vào Sư Hổ Doanh không biết rốt cuộc là có mục đích gì?”

“Còn có thể có mục đích gì nữa? Nếu hôm nay người đi theo cứu nàng ta là chàng, nàng ta sẽ có cơ hội tốt để ra tay khi ở một mình cùng chàng.

Ai mà ngờ được người chạy vào cứu lại là Am Đạt vương tử, nằng ta không những không chạy lại ra ngoài mà ngược lại lại chạy vào trong sâu hơn, nếu như Am Đạt vương tử có bị hổ ăn thịt thì nàng ta có thể sẽ không cần gả đi nữa rồi, tính như thế nào đều không bị thiệt.

Loại nữ nhân này một khi đã điên cuồng lên thật đáng sợ, nàng ta không sợ bị vùi thây trong miệng hổ sao?”

“Nhắc tới cũng thật kỳ quái, lúc ta và Am Đạt vương tử tìm thấy nàng ta, nàng ta lại đang đứng đối diện con hổ, trên tay cầm một khối hổ phách màu vàng, hai bên đối mặt nhìn nhau.

Lúc đó làm doạ cho hai người bọn ta một phen, trong lúc nhất thời làm ta cũng không dám bắn tên vì sợ rằng nếu bắn trượt, con hổ sẽ tức giận rồi đả thương người.

Ta cũng chỉ có thể rút kiếm tiến lên đợi tiếp cận được nó rồi chém chết nó trong cự ly gần, sau đó để Am Đạt vương tử mang nàng ta đi trước.”

Lãnh Băng Cơ cũng cảm thấy kỳ lạ sau khi nghe Mộ Dung Phong nói những điều này.

Bản thân mình sắp trở thành món ngon cho hổ rồi mà vẫn còn nhàn hạ thoải mái một người một hổ cùng nhau ngắm bảo vật? Cầm miếng hổ phách đó để làm gì? Để đập chết nó?

Hơn nữa, việc Cẩm Ngu mất tích là do Am Đạt vương tử phát hiện đầu tiên, cũng không phải là do binh lính chủ động báo cáo, chẳng lẽ nàng ta cố tình xông vào Sư Hổ Doanh là có mục đích khác, thực sự không phải là để tìm cơ hội ở một mình với Mộ DungPhong

Lãnh Băng Cơ trước giờ chưa từng dám đánh giá thấp Cẩm Ngu, không phải vì nàng ta lợi hại mà bởi vì nàng ta quá điên cuồng.

một nữ nhân có thể tàn nhẫn với chính bản thân mình và vô lương tâm như vậy, trên đời này không có gì có thể ngăn cản nàng ta làm điều xấu xa.