Chương 465
Bách quan quỳ rạp trên đất, cùng nhau chúc mừng:” Trời phù hộ cho Trường An quốc vận hưng thịnh”
“Nguyện Trường An và Mạc Bắc hợp tác lâu dài, hòa bình qua nhiều thế hệ Hoàng đế thoải mái cười to:” Được được, nguyện Trường An và Mạc Bắc hòa bình qua nhiều thế hệ, trẫm bằng lòng gả minh châu mình yêu nhất cho vương tử Mạc Bắc, ông trời tác hợp.”
Vương tử Mạc Bắc cũng hành lễ rất cung kính và thành kính với Hoàng đế:” Kim ngư, Cẩm Ngu, đây là chỉ dẫn của thần linh, tiểu vương Am Đạt cũng hi vọng có thể cầu hôn Cẩm Ngu quận chúa của quý quốc làm Mạc Bắc Vương phi ta, xin hoàng thượng bệ hạ bỏ những thứ yêu thích”
Am Đạt vương tử lại chủ động mở lời cầu hôn Cẩm Ngu, điều này khiến đại thần xung quanh cảm thấy bất ngờ, nhưng lại trong dự liệu.
Đứng ở góc độ nam nhân, Cẩm Ngu trông xinh đẹp dịu dàng hơn Lục Vu, phong thái như tiên nữ chân chính. Kêu ai chọn thê tử cũng sẽ chọn Cẩm Ngu.
Nhưng mà đứng ở góc độ vương tử Mạc Bắc, thân thế của Lục Vu hiển hách hơn Cẩm Ngu, là người càng thích hợp để hòa thân hơn.
Cho nên, có người vẫn khá kinh ngạc vì vương tử Mạc Bắc chủ động mở lời cầu hôn Cẩm Ngu.
Hoàng đế rất vui khi thấy được như ý nguyện, lúc này hắn sợ Am Đạt vương tử sẽ đổi ý, lập tức đồng ý:” Được, đây thật sự là trai tài gái sắc, đẹp đôi vô cùng. Truyền trẫm ý chỉ, sắc phong Cẩm Ngu quận chúa thành Cẩm Ngu công chúa, gả xa đến Mạc Bắc, cống hiến một phần tâm lực cho sự hòa bình và phồn vinh giữa Trường An ta với Mạc Bắc”
Thánh chỉ ban xuống, chuyện này đã chắc chắn.
Sắc mặt Cẩm Ngu lập tức trắng bệch không còn chút huyết sắc nào, bờ môi run rẩy, mãi vẫn không phát ra được một lời nào.
Lục Vu thì lén biết ơn nhìn lướt qua Lãnh Băng Cơ, dùng sức nắm chặt tay, che giấu sự kích động trong lòng.
Triều thần cùng hô chúc mừng lần nữa, lớn tiếng khen Hoàng đế anh minh.
Mộ DungPhong quay mặt sang, thấp giọng lặng lẽ hỏi Lãnh Băng Cơ quỳ bên cạnh mình:” Đây cũng là kiệt tác của nàng à?”
Lãnh Băng Cơ thản nhiên thừa nhận:” Đúng thì sao, chàng không nỡ à?”
Hắn giơ tay lên, mượn tay áo che giấu, nhẹ nhàng trêu nàng một câu:” Thà đắc tội tiểu nhân, không đắc tội nữ nhân.”
Lãnh Băng Cơ khẽ hừ một tiếng:” Ta biết chàng khẩu thị tâm phi, hở ra một chút đã lộ nguyên hình.”
Mộ DungPhong rất bất đắc dĩ:” Nếu ta không nỡ thì sao có thể cùng nàng càn quấy như thế, giúp nàng an bài người? Nếu mẫu phi đoán được, ước chừng sẽ hờn dỗi hai tháng không để ý tới chúng ta.”
“Không để ý thì không để ý, chờ đến khi kim tôn được sinh ra, xem nàng còn chịu được không.”
Lãnh Băng Cơ cũng không sợ hãi.
“Rốt cuộc làm sao mà nàng làm được? Nàng làm yêu thuật gì à?”
“Bí mật.”
Lãnh Băng Cơ hừ nhẹ.
Hai người ngồi đây thì thầm nói chuyện, Hoàng đế thấy được, không vui mà ho nhẹ một tiếng:” Hai người các ngươi lại ở nơi đó nói thầm gì đấy?”
Lãnh Băng Cơ ngẩng đầu, bẩm:” Chúng ta đang thương lượng nên chuẩn bị đồ cưới gì cho Cẩm Ngu quận chúa.
Vương gia bận rộn quân vụ ở trong quân doanh, không thể phân thân, chàng nói không thể tự đưa biểu muội đến mạc Bắc, vậy thì đồ cưới nhất định phải chuẩn bị kỹ càng.”
Hoàng đế tán thưởng nhìn Lãnh Băng Cơ:” Phong vương phi có thể suy nghĩ chu toàn như thế, trẫm vô cùng vui mừng.
Cho nên để thành toàn cho ngươi, đồ cưới của Cẩm Ngu quận chúa sẽ do Kỳ vương phủ xử lý.”
Chuyện này, sao lão Hoàng Đế này lại biết trèo lên theo cán thế? Vặt lông dê vặt đến trên đầu nhi tử nhà mình luôn? Đường đường là vương triều Trường An, chẳng lẽ ngay cả một phần đồ cưới cho công chúa cũng không chuẩn bị được?
Lãnh Băng Cơ cứng cổ không phục, Mộ Dung Phong cuống quít kéo tay áo của nàng một cái, lên tiếng:” Tạ phụ hoàng, nhi thần lĩnh mệnh.”