Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 457




Chương 457

Lãnh Băng Cơ nhìn Lục Vu nóng nảy đến độ sắp bốc khói, rõ ràng hôm nay nàng đã cố tình được cho ăn mặc chải chuốt hơn, tô son điểm phấn son môi tô lại lông mày tất nhiên là không phải nói nhiều, đeo trang sức vàng không biết nặng mấy cân trên đầu, cung trang trên người cũng vàng son lộng lẫy.

Dáng người nàng đầy đặn phúc hậu, phối hợp với trang phục ánh vàng chói mắt, hoàn toàn là nàng dâu béo đi ra từ nhà giàu mới nổi, vòng eo đó giống như trụ Bàn Long mạ vàng trong đại điện, đầu cũng giống cây rụng tiền ánh vàng lóng lánh.

“Nếu ta là vương tử Mạc Bắc, hôm nay ta chắc chắn sẽ khiêng ngươi về Mạc Bắc, vừa nhìn đã biết ngươi dễ nuôi rồi, bình thường làm ấm giường, đói bụng làm lương khô”

Lúc này Lục Vu đâu có tâm tình đùa giỡn, nhéo nàng một cái:” Ta đang nói chuyện nghiêm túc đấy. Nếu phụ hoàng thật sự gả ta đến Mạc Bắc thì phải làm sao bây giờ? Ngươi cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ được”

“Yên tâm, đến lúc đó ta nhất định sẽ xung phong nhận việc, đi đưa gả cho ngươi”  Lãnh Băng Cơ tiếp tục trêu chọc:” Tiểu vương tử Mạc Bắc đó cũng không tệ lắm, qua thôn này không còn hắc điếm nào khác đâu”

Lục Vu nghỉ ngờ nhìn nàng:” Làm gì cười xấu xa thế, có phải ngươi đã có biện pháp từ lâu rồi đúng không?”

Lãnh Băng Cơ ghé vào bên tai nàng, nhỏ giọng nói vài câu.

Lục Vu nháy mắt mấy cái, hơi nghi ngờ:” Cái này có thể thành công không?”

“Có được hay không thì phải xem ngươi làm thế nào thôi, đúng không?”

“Trong lòng ngươi cũng chưa nghĩ tới?”

Lãnh Băng Cơ thành thật lắc đầu:” Không có, biện pháp ổn thỏa nhất vẫn là ngươi thừa dịp hiện tại yến hội còn chưa bắt đầu, tranh thủ thời gian tự gả mình đi”

Nói xong bĩu môi chỉ về phía Thẩm Phong Vân.

“Hết chuyện để nói, ngươi cho rằng ta không muốn à, mấu chốt là người ta có bằng lòng hay không chứ?”

Hai người đứng đây thầm thì nói xấu Thẩm Phong Vân, hình như Thẩm Phong Vân có cảm ứng, nhìn lướt qua phía Lãnh Băng Cơ, sau đó dứt khoát đi về phía nàng.

Lục Vu hơi hoảng, vậy mà lại quay người chạy mất.

“Cứ làm theo lời ngươi nói đi, hạnh phúc cả đời này của ta coi như giao hết vào tay ngươi đó!”

Nghe có vẻ trách nhiệm to lớn đấy.

Thẩm Phong Vân đi đến trước mặt nàng, cung kính hành lễ với Lãnh Băng Cơ:” Biểu tẩu”

Lãnh Băng Cơ cười híp mắt nhìn hắn, vẻ mặt ranh mãnh nói:” Tại sao Lục Vu lại sợ đệ như thế? Đệ đã làm gì nàng?”

Thẩm Phong Vân không trả lời mà hỏi lại:” Vừa rồi ta nghe nói, Lục Vu công chúa có thể sẽ hòa thân với Mạc Bắc?”

Lãnh Băng Cơ gật đầu, chú ý quan sát biểu tình của Thẩm Phong Vân:” Chắc phải tám chín phần mười, người đời có câu hồng nhan bạc mệnh, đúng là sâu chết người”

Thẩm Phong Vân thương tiếc thở dài, rủ tâm mắt xuống, im lặng, giữa lông mày có phần tối tăm, nhưng cũng không nhiều lời. Dù sao, chuyện của hoàng gia nào có chỗ cho người ngoài khoa tay múa chân?

“Có phải tỷ có chuyện muốn nói với Lục Vu không? Ta có thể chuyển lời?”

Thẩm Phong Vân lắc đầu:” Có chuyện này ta muốn xin biểu tẩu chỉ bảo.”

“Chuyện gì?”

“Là chuyện liên quan đến vụ án Phương Phẩm Chỉ. Lần trước tẩu nhắc nhở ta rằng, có thể có liên quan đến Nhị thiếu gia Kim phủ, lần trước điều tra án Ngụy đại nhân, ta gặp Kim Nhị ở Kim phủ một lần, ta thẳng thắn hỏi hắn, nhưng khi biết là chuyện của Phương Phẩm Chị, biểu hiện của hắn rõ ràng có gì đó lạ thường”

Lãnh Băng Cơ lập tức mừng rỡ:” Lạ thường là như thế nào?”

“Ta hỏi hắn về đêm Phương Phẩm Chỉ bị hại, hắn đã ở đâu? Hắn nhìn lướt qua Kim thượng thư đứng bên, sau đó mới ấp úng nói, hắn đi đến chỗ ở của một tình nhân cũ tại ngõ Hoa thành Bắc”

“Sau đó thì sao?”

“Kim thượng thư đứng một bên giận tím mặt, răn dạy hắn không làm việc đàng hoàng, trêu ong ghẹo bướm, nên ta cũng không thể hỏi tiếp”

Lãnh Băng Cơ hơi thất vọng, nói:” Kim thượng thư thật sự tiếc rèn sắt không thành thép, dạy dỗ Kim Nhị này rất nghiêm khắc, nhưng hắn vẫn chỉ là bùn nhão không dính lên tường được”

“Để nghiệm chứng lời của Kim Nhị, ta cố ý đi đến ngõ Hoa ở thành Bắc mà Kim Nhị từng nói, tìm nơi ở của dã kỹ kia. Nữ tử ở nơi đó đã làm chứng, nói rằng đêm đó Kim Nhị quả thật đã ngủ lại trong phòng nàng, mãi đến khi sắc trời sáng rõ, hắn mới bối rối tỉnh dậy đi về phủ.”