Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 397




Chương 397

Trong dạ dày có chút chua chua.

“Thời gian này ta thực sự một ngày cũng không vượt qua nổi” Tiếng nói Huệ Phi đều mang âm thanh nghẹn ngào: “Cái này sao có thể là cơm cho người ăn chứ?”

Lãnh Băng Cơ bĩu môi: “Đến chút thức ăn mặn cũng không có, hoàn toàn nuốt không nổi. Nếu không, ta bắt cho người hai con chuột nướng lên ăn?”

Huệ Phi trừng nàng: “Ngươi không phải yêu tỉnh sao?

Ngươi không phải có bản lãnh lớn sao? Tình hình này mà chỉ biết ăn chuột thôi sao? Ngươi ít ra cũng nên biến thành côn trùng bay ra ngoài, đến bên trong ngự thiện phòng trộm một ít vịt nấu xôi, gà quế hoa đến đây cho đỡ thèm”

Lãnh Băng Cơ không để ý đến bà ấy, nhiều lời thêm một chữ đều là lãng phí thể lực.

Cai ngục tới phát cơm, nhìn một chút bánh ngô trong chén các nàng vẫn còn nguyên xi không động đến, lắc đầu: “Nếu không phải hôm nay là ngày lành tháng tốt, cải thiện cơm nước cho các ngươi, biết vậy không chia cho các ngươi, miễn khỏi chà đạp lương thực”

Lãnh Băng Cơ nghe đến cải thiện cơm nước, lập tức liền nhảy dựng lên. Mặc dù điểm tâm trong cung ăn ngon nhưng lại ngọt ngọt ngấy ngấy, không thể ăn như cơm bình thường được, hiện tại cho dù chỉ có chút bánh bao trắng trơn thì nàng cũng cảm thấy thơm ngọt.

Nàng chạy đến cửa phòng giam, cai ngục từ bên trong sọt thật lấy ra hai cái bánh bao, sau đó hướng đến chén của các nàng múc ra hai muôi đồ ăn đầy váng dầu.

Lãnh Băng Cơ lấy ra một thỏi bạc từ trong tay áo, lặng lẽ đưa cho cai ngục: “Cho thêm mấy cái”

Cai ngục thuận tay kiểm tra thỏi bạc một chút, sau đó dùng lấy bàn tay đen sì của hắn ôm thêm bốn cái bánh bao từ bên trong sọt, nhét vào trong tay áo Lãnh Băng Cơ. Sau đó lại lấy thêm bốn cái nữa, Lãnh Băng Cơ lại nhét vào trong tay áo.

Cái này tay áo thật có thể đựng được đồ.

Lãnh Băng Cơ nhịn không được hỏi: “Ngươi nói, chúng ta dù sao cũng là Vương phi, tần phi trong cung, nhân duyên cũng không đến mức kém cỏi như vậy, đến cả một người bỏ bạc ra sắp xếp đồ ăn cho bọn ta cũng không có sao?”

Gió mạnh mới biết cỏ cứng, hoạn nạn gặp chân tình, nhân duyên của Lãnh Băng Cơ nàng liền dựa vào lúc này để kiểm chứng rồi.

Cai ngục thấp giọng: “Muốn bỏ ra cũng có không ít người, nhưng ai cũng không dám làm trái mệnh lệnh hoàng thượng.

Hoàng thượng có Lệnh, ngài cùng Huệ tần nương nương một ngày cũng chỉ có thể từng này tiêu chuẩn”

Cái lão già này, lòng lại thế nào hung ác đến như vậy? Cho dù mặc kệ chuyện sống chết của thê tử con trai mình đây, nhưng đến tôn tử vàng bạc của mình mà ông ta cũng không để ý sao? Quả thật vô tình nhất là nhà đế vương, cổ nhân thật không lừa ta.

Lãnh Băng Cơ bên trong âm thầm oán thầm: “Vậy tại sao hôm nay lại khai ân?”

“Hôm nay không phải khai ân đối với các ngươi, mà là các ngươi được hưởng sái theo. Trong cung có vị Yến tài nhân mới nhập cung có tin mừng, hoàng thượng vui vẻ liền phong nàng †a lên tần vị. Trong cung có rất nhiều người cũng được thưởng, phạm nhân trong thiên lao cũng dính một chút hỉ khí theo mà được thêm rau thêm cơm”

Má ơi, Mộ Dung Phong chuẩn bị có thêm thêm tiểu đệ đệ hoặc là tiểu muội muội sao? Phụ hoàng nhà mình đúng là càng già càng dẻo dai, cây già cũng nở hoa rồi, cháu gái cũng đã chạy nhảy đầy đất, bắt đầu vỡ lòng học chữ rồi, lại đột nhiên nhảy ra một người thúc thúc hoặc cô cô miệng đang còn hôi sữa.

Đều nói người đã lớn tuổi thì đều sẽ thích trẻ nhỏ, Hoàng đế cũng không ngoại lệ, nhìn ông ta vui mừng đến nỗi hận không thể khắp chốn cùng mừng vui.

Nếu như cái thai này là sinh con trai, đoán chừng sẽ trực tiếp ban bố lệnh đại xá thiên hạ, chính mình cũng có thể được thả ra.

Lãnh Băng Cơ cùng cai ngục nói thầm hai câu, lại đòi hỏi thêm hai cái bánh bao. Quay người lại, liền thấy bà bà nhà mình ôm lấy chăn mền ngồi ngốc ở trên giường, quanh vành mắt đều đỏ bừng.

“Cái này lại thế nào? Thu chưa hết mà lòng đã sang đông sao? Văn là có bánh bao ăn cho phấn chấn lại này?” Lãnh Băng Cơ đưa một cái bánh bao cho bà ấy: “Uầy, chúng ta cũng được nhờ theo, lần đầu cảm thấy bánh bao lại ăn ngon như vậy”

Huệ Phi giơ tay đập lên bàn tay nàng, bánh bao chay lập tức rơi trên mặt đất lăn hai vòng.

“Muốn ăn thì ngươi ăn đi, nghẹn không chết ngươi”

Lãnh Băng Cơ nhịn không được mà bốc hoả, đồ nữ nhân vô dụng, bánh bao này nhiều tiền một cái bà biết không hả? Ta bỏ ra một thỏi bạc, mới đổi lại được mấy cái bánh bao này, bà vậy mà lại lãng phí như thế?