Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 383




Chương 383

“Vậy mà các ngươi còn nghe theo bà ta, để bà ta ở chính điện sao? Trực tiếp đem trói lại đem ra ngoài sao?”

Lý thì như vậy, nhưng không ai dám làm chứ?

Linh Chu cảm thấy khó xử.

Nói trắng ra, Huệ Phi chỉ cần nhường nhịn lại một bước.

Lãnh Băng Cơ thực sự không thể thấy chết mà không cứu, nếu không, một lời bất hiếu có thể bóp chết chính mình.

“Chủ nhân của ngươi sợ nhất cái gì?”

“Sợ hoàng thượng.”

Phí lời, ai mà không sợ?

“Ý ta là, sinh vật sống mà chủ nhân nhà ngươi sợ nhất?”

“Chủ nhân của ta xuất thân gia tộc tướng quân, xem ra không có gì phải sợ.”

Bà bà nàng cũng thật là cứng đầu. Lãnh Băng Cơ bĩu môi, móc tay về phía thị vệ, thấp giọng dặn dò mấy câu.

Trưởng thị vệ dở khóc dở cười, nhanh chóng hạ lệnh xuống. Trong một tuần trà, người lính gác đi tới với một túi giấy được quấn chặt và đặt nó trước mặt Lãnh Băng Cơ.

Lãnh Băng Cơ liếc một cái, đưa cho cung nữ: “Khẽ thôi, rắc lên giường chủ tử nhà ngươi.”

Linh Chu muốn mở túi giấy ra để xem có gì bên trong, nhưng bị Lãnh Băng Cơ ngăn lại.

“Có gì bên trong ạ?”

“Những con bọ chét và chấy rận được tìm thấy trong Lãnh Cung.”

Linh Chu sợ tới mức hai tay run lên: “Nô tì không dám.”

Lãnh Băng Cơ cong cong môi: “Nếu như ngươi dám thì thôi, các ngươi đều ở trong đại điện nhàm chán đó đi. Dù sao người trực đêm cũng không phải ta.”

Linh Chu do dự một chút, nghiến răng nghiến lợi: “Vâng. Vương phi nương nương đừng bán đứng chúng nô tì là được.”

Chao ôi, là nàng quá xuồng xã rồi, nha đầu nhỏ này dám cá mè một lứa với nàng.

Linh Chu đi vào vừa hay đến giờ ăn cơm, nên nàng ta lui ra, dặn dò những người nô tì khác dọn dẹp nhanh chóng đại điện bên cạnh, Huệ Phi nương nương sẽ chuyển tới đó.

Xong rồi. Đôi khi, một con voi có thể sợ một con kiến.

Huệ Phi ngoan ngoãn đi đến điện, Linh Chu lại nghiêng người trước mặt Lãnh Băng Cơ thấp giọng nói: “Mấy con rận đó cắn đỏ khắp người của Huệ Phi, đến cả trên mặt cũng có, bà ta rất khó chịu. Cuối cùng không nằm được nữa. Nhưng, Tiếp theo, người nói xem nên làm gì?”

Tiếp theo, chữa bệnh không khó, nhưng mấu chốt của vấn đề là tại sao nàng phải chỉ cho bà ta?

Nhất định phải làm cho bà ta cúi đầu, để bà ta biết rằng làm sai điều gì đó sẽ phải trả giá. Nàng sẽ không vội vàng đến xem bệnh cho bà ta. Nếu không, đến lúc người ta khỏi bệnh rồi lại vội quên ơn.’

Lãnh Băng Cơ “hehe” cười:

“Cách thì có, nhưng người sẽ bị mệt đấy”.

Tiểu Linh Chu khá trung thành với Huệ Tần, chân thành nói:

“Chỉ cần chủ tử của nô tì bình an.

vô sự”Lãnh Băng Cơ thấp giọng ra lệnh xuống, Linh Chu mím môi cười:

“Vương phi nương nương, sao người lại xấu như vậy?”Lãnh Bằng Cơ bụm miệng, cảm thấy mình thật tốt bụng, nha đầu này hẳn là có chút hiểu lầm về nàng rồi.

Nàng không tin bà bà bà độc ác này có thể chiến đấu đến cùng với nàng, có bản lĩnh thì đừng có đến cầu xin nàng.

Huệ Tần di chuyển đến phụ điện nơi Cẩm Ngu ở, lau người bằng nước nóng, và nhìn mấy cái mụn bọc trên mặt, bà ta gần như tức phát khóc.

Đang tốt như vậy, trên giường sao lại có rận và sâu bọ? Hổ xuống đồn bị chó khinh, bà ta liền bị bắt nạt như vậy sao? Ngay cả những con rận chó cũng tới xem kịch hay à?Chỉ có những phi tần bị thất sủng trong Lãnh Cung mới co ro dưới ánh mặt trời để bầy rẫn cắn xé.

Nhất định là đám nô tì lười biếng và không dọn dẹp cẩn thận, hoặc có người đã đưa chúng vào.

Bà ta gọi bốn người thị nữ đang hầu hạ mình lên, và phát hiện ra có điều gì đó không đúng.