Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 357




Chương 357

Hành quân đều có quân y, Lãnh Băng Cơ cũng tổ chức tại viện mình truyền lại kiến thức cho các quân y mà không hề giữ lại. Vậy mà vẫn chưa yên tâm.

Trong lòng Mộ Dung Phong có chút cảm động. Biết bao lần ra trận, cũng biết bao người tiễn đưa chàng, uống qua bao nhiêu tiệc rượu tiễn đưa, hay là nghe qua bao nhiêu lời dặn dò, duy chỉ chưa từng có người thu thập bao hành lý cho mình.

Đây là lần đầu tiên.

Chàng cũng là lần đầu tiên xa Trường An mà lưu luyến đến vậy, đã không còn cuồn cuộn ý chí chiến đấu, hào hùng cùng lao tới chiến trường, ngoài nhi nữ tình trường. Khó trách thế nhân nói, anh hùng khó qua được ải mỹ nhân.

Viện ngoài có tiếng động, mụ vương đi vào bẩm bá nói là Tiêu Cẩm vội đến tiễn biệt chàng.

Mộ Dung Phong âm thanh lạnh lùng: “Không gặp.”

Mụ vương ra ngoài thưa lại, Tiêu Cẩm liền ở đó canh giữ cửa không rời đi.

“Biểu ca, Tiêu Cẩm đến để nhận tội với huynh, chẵng lẽ không thể bằng lòng gặp Tiêu Cẩm một lần sao?”

Mộ Dung Phong không hờn không giận mà trầm giọng nói: “Xin lỗi là tất nhiên, nhưng cơ bản bổn vương cũng không định đồng ý. Chỉ cần ngươi sau này đừng có những suy nghĩ hại người, an phận thủ thường ở Tê Hà Điện của ngươi là tốt rồi.

Bổn vương không ở Vương phủ hi vọng ngươi không đến quấy rầy sự yên tĩnh của Băng Cơ”

Ngoài cửa, Tiêu Cẩm mặt biến sắc: “Được, Tiêu Cẩm nghe lời biểu ca, sau này sẽ không đến. Tiêu Cẩm trước đây có làm cho biểu ca một bộ chiến bào, vẫn chưa có dịp tặng cho huynh. Hôm nay vội cầm đến cho biểu ca, hy vọng huynh lên đường bình an, sớm khải hoàn”

Mộ Dung Phong thuần túy trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Không cần, cầm đi đi”

“Vậy Tiêu Cẩm đã đem y phục đặt ở cửa, biểu ca lát nữa còn nhớ thì nhận lấy thì tốt, chớ để Vương phi tỷ tỷ thấy được sẽ không thích”

Nàng ta tìm kiếm đem vải gói chiến bào để ở cửa, ủy khuất mà gạt lệ. Sau đó trong nháy mắt xoay người trở về.

Lãnh Băng Cơ sớm được mật báo tại trù phòng, Lãnh Băng Cơ ôm vai đứng ở cửa phòng bếp, xem xét vị này người cứ bám riết, đích thị là quận chúa Tiêu Cẩm, miệng lưỡi chính trực.

Như thế là nữ nhân ôn nhu dịu dàng quan tâm chu đáo lại vừa hiền lành, ai nếu như cưới được người đó chắc sẽ hạnh phúc.

Nàng Lãnh Băng Cơ một sẽ không nấu ăn, hai cũng chả may vá, chứ đừng nói là chiến bào, chiếc quần cộc nàng còn không thể làm nổi. Mộ Dung Phong trong phòng chắc chắn nhất định ghét bỏ chính mình sao lại luôn chất vấn chính một nữ nhân như vậy chứ?

Nàng xem xét vật vừa mới được làm xong, trong đầu lại bắt đầu có ý nghĩ xấu.

Đây có lẽ cũng là điều phi lễ, Tiêu Cẩm quận chúa người ta thịnh tình như thế không thể chối từ, có phải chính mình cũng nên làm gì đó mà tốt để “Cảm ơn” nàng ta không? Cũng để cho nàng ta biết không có việc gì thì đừng có ve vãn tướng công người ta không, như vậy thật sự không tốt.

Cẩm Ngu một bước ngoái đầu ba lần, lưu luyến vừa ra khỏi cửa lớn của Triều Thiên Khuyết, đột nhiên, một tiếng “Đông” từ đỉnh đầu rơi xuống một thứ, vừa vặn rơi xuống chân nàng, nàng sợ đến mức thét lên một tiếng sợ hãi.

Đen như mực, Đại Mạt cũng không thấy rõ là thứ gì, liền đốt đèn lồng khom lưng nhìn.

Chỉ thấy trên mặt đất có một vật tròn cỡ quả trứng vịt lăn lông lốc, khói đen đang phả ra bên ngoài, cuồn cuộn không ngừng.

Nàng tò mò mở to hai mắt nhìn, một luồng khói phả vào mặt, lập tức liền cảm thấy đôi mắt như châm chích, nóng rát rất đau. Trong cổ họng cũng như là hít vào bột ớt, sặc muốn chết, ho khụ khụ một trận, nước mắt từ trong mắt lập tức chảy ra.

Chủ tớ hai người ho thành một đoàn, hai mắt lại không thể nhìn thấy, giãm váy trượt chân, chật vật té lăn quay trên đất.

Yêu kiều hô hai tiếng.

Mộ Dung Phong nghe thấy tiếng kinh hô của Cẩm Ngụ, đi ra xem xét tình huống, trước mặt một đám khí đen dày đặc, gay mũi, xông vào mắt, người khác không dám lại gần.