Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 350




Chương 350

Lãnh Băng Cơ bị sự kiêu ngạo của Lãnh Băng Nguyệt kích thích, bây giờ đã lấy lại trạng thái ban đầu, miệng giống như súng máy, đả kích Lãnh Băng Nguyệt đến mức thương tích đầy mình.

Nàng xoay người, gọi Lãnh Minh Nguyệt đang đứng một bên: “Còn ngây người ra làm cái gì, đi thôi!”

Lãnh Minh Nguyệt bày ra một cái mặt quỷ với Lãnh Băng Nguyệt, loắt choắt loắt choắt mà đuổi theo nàng.

“Vẫn là đại tỷ oai phong nhất, chỉ nói mấy câu là đã khiến cho Lãnh Băng Nguyệt kia nghẹn giống như ăn phân người.”

Lãnh Băng Cơ âm thầm thở dài một hơi, trong lòng của mình còn ghê tởm hơn so với ăn phân người, ai có thể thấy được?

“Sau này đừng đi chọc Lãnh Băng Nguyệt nữa, bây giờ nàng ta đã điên rồi.”

Một nữ nhân không từ thủ đoạn để giết người, đã đánh mất lý trí, vì vậy tốt hơn hết là nên tránh xa.

“Muội nhìn thấy tỷ ấy chửi người rất là dơ bẩn, có chỗ nào điên khùng đâu? Hơn nữa, vừa rồi muội nhìn thấy một nha hoàn nhìn rất quen mắt vào phủ tìm tỷ ấy, cho nên muốn vào xem thử một chút. Ai mà biết nhà hoàn kia lại chạy nhanh như vậy.

Tỷ không biết đó thôi, lúc đó Lãnh Băng Nguyệt rất kiêu ngạo, những tính cách của tỷ ấy nhìn thôi là đã thấy tức giận. Muội thật buồn bực, không phải tỷ vẫn luôn thành thạo trong việc đối phó với Lãnh Băng Nguyệt sao? Sao bây giờ lại trở nên kinh sợ, lại còn tự giác đi đến thâm sơn cùng cốc, nhường chỗ cho nữ nhân khác.”

Lãnh Băng Cơ thản nhiên nói: “Tỷ không đi nữa, ở lại rồi.”

“Thật sự không đi nữa sao?” Lãnh Minh Nguyệt vui mừng hỏi.

Lãnh Băng Cơ gật đầu: “Tỷ đã nghĩ thông suốt.”

Phật nhận một nén nhang, mọi người tranh một hơi thở. Sao mình lại phải làm theo ý của bọn họ?

Lãnh Minh Nguyệt vui mừng mà vỗ tay một cái. Vui vẻ ra mặt: “Muội sẽ hồi phủ đòi phần thưởng từ phụ thân.”

Lãnh Băng Cơ chớp chớp mắt: “Là ai kêu muội đến tìm Lãnh Băng Nguyệt để gây hấn, cố ý kích động ta?”

Lãnh Minh Nguyệt sửng sốt, gạt bỏ một chút ý cười: “Cố ý tìm Lãnh Minh Nguyệt là thật, nhưng muội kích động tỷ để làm cái gì?”

Lãnh Băng Cơ cũng không phản bác, chỉ là lại cười cười: “Nói đi, là Mộ Dung Phong hay là đại ca?”

Lãnh Minh Nguyệt ngượng ngùng mà lè lưỡi: “Đều đã bị tỷ đoán được. Cái này đều là chủ ý của đại ca, nếu muốn tính sổ thì tỷ hãy tìm huynh ấy đi. Hơn nữa, chúng ta cũng đều là muốn tốt cho tỷ. Muội không thể nhìn nổi sự đắc ý của tên tiểu nhân như Lãnh Băng Nguyệt.”

Chẳng trách Lãnh Minh Nguyệt hiếm khi ra khỏi cửa, nhưng hai người lại có thể ngẫu nhiên gặp nhau ở trên đường phố đông đúc người qua lại.

Đại ca đã cố dụng tâm, Lãnh Băng Cơ đương nhiên sẽ không so đo. Cũng không biết được Mộ Dung Phong rốt cuộc có mê lực gì, rõ ràng là hắn sai, nhưng những người này không trách hắn bội bạc, ngược lại còn trách nàng tùy hứng.

Sau khi tiễn Lãnh Minh Nguyệt, nàng lập tức sai người đi đến sơn trang đưa Lãnh Thanh Họa về. Nhưng mà bức tranh đã rời khỏi Tướng phủ rất nhiều ngày, nàng suy nghĩ một chút rồi gửi về Tướng phủ trước.

Buổi chiều Mộ Dung Phong đã trở lại phủ, nghe nói Lãnh Băng Cơ không hề khăng khăng đòi trở về sơn trang nữa, trong lòng đương nhiên tràn đầy vui mừng. Quăng chiếc roi ngựa ở trong tay, nhẹ nhàng đi thẳng đến Triều Thiên Khuyết.

Từ xa đã nghe thấy tiếng cười nói ở Triều Thiên Khuyết, náo nhiệt đến mức muốn xốc cả nóc nhà.

Hắn rảo bước tiến vào, nhìn thấy một vài người đang vây quanh Lãnh Băng Cơ, ríu rít nói chuyện.

Điêu ma ma và Vương ma ma đang cùng nhau nâng một cái cân lớn, có một cái sọt đang móc ở trên cân, Lãnh Băng Cơ đang ngồi ở bên trong, chỉ để lộ hai chân ở bên ngoài, đôi tay nắm chặt sợi dây thừng treo trên cái sọt. Cái sọt từ từ rời khỏi mặt đất.

“Không được, tiểu thư, cái cân này không mở được, người quá nặng.”

Nhi Nhi kéo quả cân xuống đến cái vạch khắc phía cuối cái thanh nằm ngang trên đòn cân: “Hơn nữa thoạt nhìn hình như còn lệch rất xa, đoàn chừng người ít nhất cũng 71kí.”(1kg = 0,5968 cân)