Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 345




Chương 345

Sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại, Mộ Dung Phong đã không có ở đây, bên gối còn lưu lại hơi thở ấm áp của hắn.

Xe ngựa đang đậu ở trước cửa sơn trang, vẫn là người lái xe lúc đầu, thế nhưng xe ngựa lại không phải là xe ngựa ban đầu kia.

Chiếc xe ngựa này có màu gỗ thô, chỉ cần bôi dầu vài lần sẽ lộ ra hoa văn vốn có của nó, không phải gỗ Kim Tư Nam, nhưng lại có thể lấp lánh ánh vàng dưới ánh mặt trời, vô cùng đắt tiền.

Xe ngựa vốn là một cái nút thắt trong lòng Lãnh Băng Cơ, nhưng không nghĩ tới Mộ Dung Phong lại tỉ mỉ như vậy.

Người lái xe thấy nàng thì cung kính thỉnh an, vén rèm xe, thả chân xuống ghế, mời nàng lên xe. Bốn người thị vệ đang cưỡi trên con ngựa cao to, cũng ủng hộ rầm rộ bảo hộ.

Lãnh Băng Cơ cong người lên xe ngựa, người lái xe liền lập tức nâng roi ngựa lên, dọc theo đường núi mà đi.

Trong xe ngựa trải cái đệm mềm mại thật dầy, trong góc lại còn thiết kế ghế ngồi cho trẻ sơ sinh bốn phía, điều này khiến cho nàng cười khanh khách.

Lúc này người đi đường trên núi thưa thớt, Lãnh Băng Cơ vén rèm xe, để cho sương sớm mát mẻ ẩm ướt bay vào.

Người lái xe xoay mặt lại, ấp a ấp úng nói: “Vương phi nương nương, có một lời tiểu nhân quả thực không thể không nói được”

Cái người lái xe này luôn luôn chuyên cần làm việc, nói chuyện không khóe, cực ít tán gẫu với bản thân mình. Hôm nay lại chủ động mở miệng, Lãnh Băng Cơ liền cười hỏi: “Có lời gì cứ nói thẳng đi không sao”

“Người ở trong phủ đều nói, ngài đang giận Vương gia sao?”

Sắc mặt Lãnh Băng Cơ trầm xuống, thản nhiên thừa nhận: *Ừ “Thật ra thì, chuyện này Vương gia thật sự oan ức. Khi giải tán yến tiệc trong cung vào trung thu đêm đó… “

“Không cần nói” Lãnh Băng Cơ cắt đứt lời của hăn, hơn nữa còn buông màn xe xuống: “Hắn kêu ngươi tới để làm người thuyết phục sao?”

Người lái xe cố ý thả chạy chậm lại, sau đó tự mình nói: “Hôm đó Trắc phi nàng ta giả thành hình dáng của ngài, giống như là từ một cái khuôn đúc ra vậy, đến tiểu nhân cũng không nhận ra được, cho rằng đó là ngài, huống chỉ là Vương gia uống nhiều rượu như vậy chị Trong xe là một hồi trầm mặc, Lãnh Băng Cơ không nói gì, cũng không có rầy hắn lắm mồm. Vì vậy hắn tăng càng thêm can đảm, lập tức lại nói thêm một câu: “Lúc ấy Vương gia rất tức giận, nổi trận lôi đình, lập tức ra lệnh tiểu nhân đưa Trắc phi nương nương đưa vào trong làng mạc.”

Lãnh Băng Cơ vẫn không nói chuyện, nàng nhớ hôm đó, lúc từ trong cung đi ra thì thấy người lái xe của Lãnh Băng Nguyệt, lúc đó phản ứng của hắn ta vô cùng kinh ngạc.

Mộ Dung Phong thật sự không nói dối, hắn thật sự trúng kế của Lãnh Băng Nguyện Nói cách khác, so với chuyện ban đầu thất thân của mình còn oan hơn.

Bản thân mình dầu gì cũng chỉ là trúng thuốc, còn hắn là trúng kế. Về phương diện pháp luật mà nói, là thuộc về thái lát chiên hay là dầu chiên?

Hắn còn khoan dung, đối đãi với bản thân mình khi ban đầu bị làm nhục, hơn nữa còn đón nhận đứa trẻ của mình.

Bản thân mình đối với hắn, có phải là quá hà khắc rồi hay không?

Dẫu sao, hắn không phải thần, không có hỏa nhãn kim tình, Lãnh Băng Nguyệt sử dụng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ như vậy, có thể nói là khó lòng phòng bị, ai có thể dự đoán trước được chứ?

Cải trắng nhà mình cực khổ lắm mới nuôi lớn được lại bị heo lấy, đến tột cùng là oán hận heo hay là oán hận cải trắng?

Đây vốn là vấn đề, thế nhưng Lãnh Băng Cơ quấn quýt cả một đường vẫn không thể nào quên được.

Sau khi xe ngựa tiến vào thành, đường xá đã náo nhiệt hẳn lên, mì hoành thánh hay đậu bọt quen thuộc, mùi thơm của bánh hấp nóng hổi tỏa ra trên bề mặt, đây chính là mùi vị khói lửa của nhân gian.

Lãnh Băng Cơ nhìn thời gian vẫn còn sớm liền xuống xe, định đưa cho Thanh Họa một ít đồ ăn mà hài tử thích. Kết quả lại tình cờ gặp được Lãnh Minh Nguyệt vừa đi ra từ tiệm tơ lụa cùng với nha hoàn, vừa nhìn thấy nàng ta liền cảm thấy ghét bỏ sự phụ bạc của nàng ta, nói gì thì cũng phải đi Vương phủ xem xem.

Lãnh Băng Cơ đúng lúc cũng muốn hỏi nàng của hồi môn đã chuẩn bị đến đâu rồi, liền sai nha hoàn trở về, đưa Lãnh Minh Nguyệt trở lại Vương phủ.