Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 337




Chương 337

Một tiếng sáo lạ vang lên từ phía tây bắc, không xa không gần, nhưng trong tích tắc dường như đến từ mọi hướng phi ra, đem mấy người vây lại.

Cùng lúc đó, những con rắn độc lại di chuyển, dường như không còn sợ những thứ bột đuổi rắn này nữa, lao vào trong một cách điên cuồng.

Các lính canh đều giơ kiếm lên và chém nhiều con rắn độc cùng một lúc.

Điều này khiến Lãnh Băng Cơ nhớ đến Linh bà, một mụ phù thủy già có thể điều khiển con rắn và tấn công bằng chính mùi hương của mình.

Tuy nói rằng bản thân mang theo thuốc giải độc nhưng mà không ai có thể chống lại sự tấn công của nhiều loài rắn độc như vậy.

Lãnh Băng Cơ suy nghĩ một chút, sau đó lấy ra mấy bình rượu, tất cả đều đập xuống xung quanh đất, ra lệnh cho thị vệ: “Hộp quẹt!”

Thị vệ ngửi thấy một mùi hắc, giống như rượu nhưng không phải rượu, ngay lập tức hiểu ra. Có người rút hộp quẹt ra khỏi cánh tay và đốt cháy rồi ném nó xuống đất.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, đã có người bị rắn độc cắn.

May mắn thay, ngọn lửa bốc lên cao, nhanh chóng thiêu rụi những con rắn xung quanh. Đợt nắng nóng như thiêu đốt đã chặn đứng những con rắn tiếp tục đến và đi.

Áp lực của lính canh giảm xuống, những con rắn xung quanh họ đã bị chặt đầu sạch sẽ. Thị vệ ngay lập tức phát tín hiệu cầu cứu, bây giờ chỉ còn trì hoãn thời gian đợi đến khi quân tiếp viện đến.

Lãnh Băng Cơ có rất nhiều rượu trong võ đài, vì vậy không phải lo lắng về việc hết lương thực. Nàng xử lý sạch sẽ vết thương của những lính canh bị rắn cắn và tiêm huyết thanh nọc rắn.

Lại nhìn lên trên, ánh mắt của bọn lính canh đang nhìn nàng một lời khó nói hết.

Họ nhìn Lãnh Băng Cơ chằm chằm khi nàng lấy chai rượu từ trong tay áo ném xuống đất, cảm thấy có chút không cạn.

Có thể nào Vương phi nhà mình có túi thần kì không? Vậy trong tay áo đó cũng là một bảo bối?

Lãnh Băng Cơ cũng biết vô lương tâm là không tốt, nhưng nàng không thể cứ trơ mắt nhìn bao nhiêu người chết ở dưới miệng rắn được?

Hai bên lâm vào thế bế tắc, trong khi mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhưng không dám đồng thời buông lỏng, bởi vì bên kia sẽ không bao giờ buông tha.

Qủa thật, rắn độc vẫn chưa rút lui hết, một tiếng sáo sắc bén vang lên, thay đổi âm điệu, các đám mây tụ lại thành một mảng xám xịt trên bầu trời.

Mọi người kinh hãi trợn mắt lên, hóa ra là một bầy dơi đen! Một số lượng lớn, che khuất bầu trời, tất cả đều bay về phía đỉnh đầu của mọi người.

Lần này các lính canh khó phòng ngự càng khó khăn hơn.

Vô số tay chân bị gãy rơi xuống.

Lãnh Băng Cơ không cử động nữa, chỉ muốn khóc không ra nước mắt. Những kẻ có cánh này thật không dễ đối phó.

Người ta nói rằng con dơi cũng sợ lửa, nhưng người đó có khả năng làm cho con dơi hết lần này đến lần khác đi vượt ra ngoài vòng vây của ngọn lửa. Nàng càng không thể đốt thêm, tự đem chính mình thiêu đốt được.

Nguy hiểm như lửa sém lông mày, lúc này trên núi lại vang lên tiếng sáo ngày một réo rắt, không hề có bất cứ tiết tấu nào, giống như tiếng còi của trạm gác bình thường.

Những con rắn và dơi độc giống như nghe được mệnh lệnh, đồng loạt dừng lại, quay đầu cuồn cuộn lao về hướng Tây Bắc.

Ngay lập tức, tiếng sáo ban nấy lại bắt đầu vang lên ở Tây Bắc, hai thanh âm hòa lẫn với nhau, giống như hai người đang tranh cao thấp, xoắn lại thành một chiếc dây thừng rồi dần dần kéo căng, không ai chịu thừa nhận thất bại.

Đám rắn độc và dơi lâm vào hỗn loạn, giống như bị con người xua đuổi ở khắp nơi, không còn bất cứ trật tự nào.