Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 318




Chương 318

Chiếc xe ngựa rất đơn giản, chỉ có một miếng thảm cỏ lót ở sàn khiến nàng ngồi ê hết cả mông, vả lại trong đó còn có một mùi kỳ lạ nữa, cộng thêm con đường sau khi ra khỏi thành gập ghềnh khó đi nên nàng vén rèm cửa ra để hít thở không khí bên ngoài.

Một bóng người màu xám vượt qua phía trước chiếc xe ngựa và đứng phía dưới cây cổ thụ lớn cách đó không xa dõi theo hướng đi của chiếc xe ngựa.

Lãnh Băng Cơ nhìn thấy rất rõ ràng cái mặt nạ phi ưng vừa quen thuộc vừa lạ lẫm trên khuôn mặt của hắn, trong đầu nàng lập tức nảy lên nhiều cảm xúc phức tạp nên ra lệnh cho phu xe: “Dừng xe!”

Chiếc xe ngựa lập tức dừng lại.

Người đó lại kéo dây cương cho ngựa quay đầu, sau đo biến mất ở ngã rẽ trong khu rừng.

Lãnh Băng Cơ nhìn về phía người đó đang biến mất và nhảy xuống ngựa, sau đó tiện tay lấy từ trong túi áo ra một thỏi ngân lượng đưa cho phu xe: “Đến đây được rồi, ta tự mình đi.”

Ngân lượng hơi nhiều nên phu xe vẫn còn đang lóng ngóng không có cách nào trả tiền dư lại thì Lãnh Băng Cơ đã vội vàng chạy đi và biến mất sau ngã rẽ.

Người đó vẫn chưa đi xa, vả lại còn bước xuống lưng ngựa chầm chậm cầm dây cương bước đi như thể đang đợi nàng.

Lãnh Băng Cơ vội vàng nhanh chân chạy về phía đó đến mức thở hổn hển và hoàn toàn quên mất có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Đối phương nghe thấy tiếng bước chân của Lãnh Băng Cơ bèn nhanh chóng quay người lại và buông sợi dây cương trong tay ra.

Lãnh Băng Cơ không hề mạo muội mở lời, người đó cũng không nói gì cả, hai người cứ thế yên lặng nhìn nhau một lúc.

Nam nhân đeo mặt nạ phi ưng cuối cùng cũng mở lời trước: “Đến rồi sao?”

Giọng nói người đó rất trầm thấp như thể đang cố tình thay đổi giọng nói của mình vậy, Lãnh Băng Cơ từ hai câu chữ đơn giản kia đã có thể cảm nhận được mùi vị hàn huyên của một người bạn cũ.

Là hắn sao? Hắn quả nhiên là biết thân phận của mình.

Nàng cố gắng khiến giọng điệu của mình trở nên bình tĩnh lại và không quá kích động nói: “Đến rồi.”

Đối phương lại ngừng lại một chút như thể đang nghĩ ngợi phải nói câu gì tiếp theo vậy.

“Nghe nói nàng đang tìm ta sao?”

Lãnh Băng Cơ khẽ cắn chặt răng nói: “Vì vậy huynh mới chịu lộ diện sao?”

Đối phương im lặng hồi lâu: “Hình như nàng đang trách ta thì phải?”

“Không có, sao có thể chứ?” Lãnh Băng Cơ nhẹ nhàng nói: “Chỉ là không ngờ huynh lại là Phi Ưng Vệ.”

Đối phương đưa tay lên sờ sờ cái mặt nạ phi ưng trên khuôn mặt: “Xin lỗi, ta đã không nói sự thật cho nàng biết, Phong Vương gia tất nhiên không biết quan hệ giữa chúng ta đấy chứ?”

“Tạm thời vẫn chưa biết nhưng ta nghĩ trước sau gì cũng sẽ thành thật với huynh ấy thôi.”

“Thế nàng nói thế nào người đó?”

“Tất nhiên là nói thật rồi.” Lãnh Băng Cơ tiến lên một bước: “Nếu không thì còn có thể làm gì?”

Đối phương đột nhiên im lặng.

“Chẳng lẽ huynh không có lời nào muốn nói sao? Không có chuyện gì cần phải giải thích sao?” Khuôn mặt Lãnh Băng Cơ bình thản hỏi.

“Giải thích cái gì? Nam nhân phi ưng chầm chậm mở miệng nói: “Ta không biết phải giải thích như thế nào?”

“Ví dụ việc huynh không lời từ biệt đã rời khỏi, biến mất lâu như thế mới xuất hiện.”

Nam nhân ấp a ấp ứng: “Ta có nỗi khổ không thể nói được.”

“Vì vậy ta mới cho huynh cơ hội, hy vọng huynh hãy cho ta một câu trả lời.”

Nam nhân lại im lặng không nói gì cả như thể người trượng phu đi ngoại tình đang tìm cái cớ để lấp liếm vậy.

“Ta là Phi Ưng Vệ, ta sợ sẽ làm liên đến nàng.”

Liên lụy sao? Lãnh Băng Cơ trong lòng khẽ nở nụ cười lạnh lùng, có nhiều cảm xúc phức tạo nhưng trên khuôn mặt lại đầy tình ý: “Nếu ta sự bị liên lụy thì sẽ không đến gặp huynh rồi, đã bao lâu rồi không gặp không ôm nhau một cái sao?”