Chương 315
Giọng nói không lớn, nhưng rất chấn động. Mọi người đồng loạt nhìn nàng ta. Mộ Dung Phong nhíu lông mày, bàn tay nắm lấy tay của Lãnh Băng Cơ cũng căng thẳng.
Lãnh Băng Nguyệt tiếp tục nói: “Thiếp đã mang thai cốt nhục của chàng”
Toàn bộ lực chú ý của Mộ Dung Phong đều đặt ở trên người của Lãnh Băng Cơ. Hắn cảm giác được, bàn tay của Lãnh Băng Cơ đang dặt trong lòng bàn tay hắn cứng đờ, còn hơi hơi run.
“Không có khả năng!” Hắn tức giận phản bác, cũng đang an ủi mình.
“Sao lại không có khả năng?” Khóe miệng Lãnh Băng Nguyệt nhếch lên mang theo ý cười, hỏi ngược lại Mộ Dung Phong, cũng nhìn chằm chằm sự biến hóa trên gương mặt của Lãnh Băng Cơ đang đứng ở một bên.
Mắt nàng ta nhìn thấy, trong nháy mắt Lãnh Băng Cơ hô hấp dồn dập, giống như là có người bóp cổ cô, khiến cô cảm thấy khó thở. Cô khó có thể tin nhìn Mộ Dung Phong đang đứng bên cạnh, miệng hơi mở ra.
Lãnh Băng Nguyệt rất thoả mãn, vì vậy lại mở miệng đâm một dao vào ngực Lãnh Băng Cơ.
“Trung thu Vương gia người cùng Băng Nguyệt ở trên xe ngựa bên hồ ân ái một hồi, lẽ nào người quên rồi sao?”
Sắc mặt của Lãnh Băng Cơ trong nháy mắt trở nên trắng bệch, một tia huyết sắc cũng không có. Nàng nhớ rõ, Lúc cung yến ở đêm Trung Thu, Mộ Dung Phong bỏ lại nàng, lái xe cùng Lãnh Băng Nguyệt rời khỏi hoàng cung trước, nửa đêm mới trở về, trên người, còn mang theo hai vết hôn.
Nàng không phải là chưa từng hoài nghi, chỉ là cuối cùng lựa chọn tin tưởng.
Nàng chậm rãi tránh khỏi, Mộ Dung Phong nắm chặt tay nàng. Đôi tay mạnh mẽ của Mộ Dung Phong vậy mà cũng có chút run run, dường như đã không khống chế được bản thân.
“Câm miệng!” Hắn tức giận thở hổn hển.
“Tỷ tỷ chính là đại phu, thiếp sao dám giở trò trước mặt tỷ tỷ được chứ? Nếu tỷ tỷ không tin, vậy giúp Băng Nguyệt bắt mạch đi?”
Nàng ta vươn cổ tay trắng muốt về phía Lãnh Băng Cơ, giống như đang thị uy.
Lãnh Băng Cơ không hề động.
Phản ứng của Mộ Dung Phong, dường như đã xác minh lời nói của Lãnh Băng Nguyệt. Nếu sự tình đã xảy ra, Lãnh Băng Nguyệt mang thai hay không, còn có quan hệ gì sao?
Nàng miễn cưỡng nhếch khóe môi: “Chúc mừng Vương gia.
Mộ Dung Phong không dám nhìn biểu cảm của Lãnh Băng Cơ, lời chúc mừng này khiến lòng hắn cảm thấy đau nhói như thể bị ngàn mũi kim đâm vào vậy, hắn có thể nghe thấy trong lời nói của Lãnh Băng Cơ có chút miễn cưỡng và châm biếm, kèm đó chút thất vọng và sự buồn bã khó kiềm nén nổi.
“Băng Cơ, nàng nghe ta giải thích, chuyện này không phải bổn vương muốn đâu.”
“Chính muội chủ động đấy.” Lãnh Băng Nguyệt thành thật trả lời: “Là muội chủ động quyến rũ Vương gia đấy nhưng Vương gia cũng rất nôn nóng đấy thôi? Đến Vương phủ cũng không muốn về.”
Câu nói này cực kỳ quá đáng, từng câu từng chữ như thể con dao đâm sâu vào trong trái tim của Lãnh Băng Cơ.
Nụ cười lạnh nhạt của nàng vẫn đang cứng đờ trên khuôn mặt, trong đôi mắt nàng mờ đi sau đó cuối cùng nước mắt cũng không kiềm được mà lã chã rơi xuống.
Nàng vội vàng cúi đầu xuống không muốn để Mộ Dung Phong nhìn thấy bộ dạng xấu xí và quan tâm của mình.
Nàng càng muốn chạy trốn.
Nàng sợ cơn giận trong lòng sẽ che lấy đi sự đau lòng và thất vọng, trong lúc nóng nảy mình sẽ làm ra những hành động đánh mất đi lý trí của mình, nàng sẽ chịu không nổi mà đánh Mộ Dung Phong vài bạt tai sau đó nói với hắn không có chuyện gì thì đừng thề thốt, như thế sẽ bị trời đánh đấy.
“Băng Cơ xin cáo lui trước, chuyện của Vương gia hãy tự xử lý đi.”
Nàng quay lưng bỏ đi.
Mộ Dung Phong đưa tay nắm lấy cánh tay của cô nhưng có vạt áo lướt qua phía đầu ngón tay, Lãnh Băng Cơ đầu cũng không hề ngoảnh lại.
Sự việc bỗng nhiên bị bẻ lái một cách đột ngột khiến mọi người đều không kịp trở tay.
Chỉ có Lãnh Băng Nguyệt là đang sờ sờ bụng của mình với khuôn mặt đầy vẻ đắc ý.