Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 307




Chương 307

“Võ công của tên giáo chủ mang mặt nạ bằng vàng kia cũng không tệ, thân thủ bất phàm cho nên người của không dám tiến lại gần nghe lén chỉ có thể đứng từ xa nghe được hắn đã từng nhắc đến tục danh của Phong Vương gia. Chẳng qua cũng chỉ là loáng thoáng nghe được nên cũng không thể biết được chuyện này có liên quan gì đến Phong Vương gia.”

Mộ Dung Phong?

Lãnh Băng Cơ nhớ tới, ngày hôm qua Mộ Dung Phong lấy được tin tức thì vội vả rời đi. Hắn đường đường là chiến thần Vương gia thì có liên quan gì tới một cái am ni cô bị bỏ hoang?

“Chẳng lẽ, chẳng lẽ nữ ni cô kia không nhịn được tra khảo nên mới nói thẳng ra hết toàn bộ nhằm tìm lý do thoái thoát sao? Nói ra hết tất cả luôn sao?”

“Không giống.” Tiểu nhị lại lắc đầu thêm một cái: “Bởi vì, nữ ni cô kia thừa dịp giáo chủ không kịp đề phòng đã nhào tới tùy tùng đứng bên cạnh giành lấy kiếm hắn ta đâm thẳng vào lồng ngực mình chết tại chỗ.”

Còn thật có khí tiết.

Lãnh Băng Cơ cau mày lại: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó giáo chủ kia liền lập tức rời đi. Lúc hắn sắp đi còn hạ lệnh ngược lại người của chúng ta nghe được một cách rõ ràng. Hắn nói, chỉ sợ cái am ni cô này đã bị người của quan phủ theo dõi cho nên sau khi rời khỏi đây thì xóa hết dấu vết đi. Bảo am chủ am ni cô kia giải quyết cho thật tốt, những người không thể tin tưởng nên diệt khẩu liền diệt khẩu. Cho nên, chưởng quỹ vội vàng bảo ta đến xin phép nương nương hay là cho người chúng ta cài trong miếu rút lui đi?”

Chẳng lẽ nữ am ni kia là người của quan phủ? Triều đình đã đã sớm chú ý sự tồn tại của Phi Ưng Vệ sao? Mà Phi Ưng Vệ lại từng có quan hệ qua lại với người của quân doanh. Trong lòng Mộ Dung Phong biết rõ, hắn cùng Phi Ưng Vệ có liên quan gì với nhau?

Tại sao Mộ Dung Phong lại không muốn để cho mình biết?

Nhưng mà Lãnh Băng Cơ cũng chỉ suy nghĩ vậy thôi: “Ngươi nói cho chưởng quỹ, nếu như thấy người của chúng ta lưu lại sẽ gặp phải nguy hiểm vậy thì rút lui đi. Nhưng mà nếu như nơi này chính là căn cứ điểm của Phi Ưng Vệ vậy thì ta tin rằng nơi này đã có từ rất lâu rồi. Trong lúc hắn ta vội vàng thay đổi căn cứ thì không thể nào chu toàn mọi mặt cho nên tốt nhất là cứ cho người ở lại chú ý bên đó. Lỡ đâu còn có thể biết được vài chuyện thì sao?”

Tiểu nhị gật đầu, thu dọn hộp đựng thức ăn liên rời khỏi.

Lãnh Băng Cơ lại gọi hắn quay lại: “Hỏi chưởng quỹ của các ngươi một chút, có thể vẽ lại bức họa của Ưng Hoàng giáo chủ kia không?”

Tiểu nhị đáp ứng: “Chuyện này đối với chưởng quỹ nhà chúng ta thì có thể nói là dễ như trở bàn tay. Chẳng qua mặt nạ của người kia đã che hết nữa gương mặt của hắn rồi cho nên cho dùng có là người quen cũng chỉ sợ từ tướng mạo cũng không thể nhận ra nổi.”

Lãnh Băng Cơ gật đầu một cái: “Không sao.”

Tiểu nhị liền xoay người đi còn cam kết lát nữa sẽ đặc biệt đem bức họa tới.

Dùng qua cơm trưa thì cũng đã đến thời gian phải nghỉ trưa. Mộ Dung Phong mới vừa trở về phủ, cả người đều mệt mỏi.

Lãnh Băng Cơ lập tức gọi điêu ma ma tới nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn, còn mình thì dùng khăn ướt lau mặt cho hắn, giúp hắn thay y phục.

Tuy nói Mộ Dung Phong là một Vương gia nhưng từ nhỏ đã giữ thói quen độc lập. Giống như loại chuyện thay y phục này hắn chưa bao giờ được hầu hạ như vậy. Chính là người khác đưa quần áo đến tay, để cho người khác mặc cho mình.

Mà Lãnh Băng Cơ cũng rất ít khi làm loại chuyện phục vụ người khác như vậy cho nên cũng rất vụng về. Có điều lại đỉnh cái bụng tròn vo của mình lên thắt lưng của Mộ Dung Phong, cánh tay lại vòng qua thắt lưng cho hắn.

Mộ Dung Phong cúi đầu nhìn nàng bận bị trước mặt mình thì phì cười một tiếng.

“Bụng của nàng nếu như lớn hơn chút nữa thì có phải bổn vương muốn ôm eo của nàng cũng ôm không hết hay không?”

Lãnh Băng Cơ trợn mắt nhìn hắn một cái thẳng thừng ném đai lưng sang một bên: “Không cột nữa. Dù sao thì lát ăn cơm xong ngươi cũng phải nghỉ ngơi. Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì mà khiến ngươi quên cả ăn quên cả ngủ, suốt đêm không về nhà?”

“Không có gì, có điều bên trong doanh trại lại phát hiện một cổ thi thể của nữ ni cô. Đã thông báo Kinh Triệu Doãn qua đây tra án. Bởi vì quá muộn nên ta liền dứt khoát ở lại trong quân doanh luôn.”

Băng Cơ giả vờ khẩn trương làm bộ như không biết: “Không phải chỉ là chết chìm thôi sao? Sao lại phải kinh động đến cả Kinh Triệu Doãn?”