Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 306




Chương 306

Phá giải? Vừa nghe thấy hai từ đó thì tâm nàng liền cảnh báo không ổn.

Lãnh Băng Cơ cảm thấy cách ngày hắn trở nên hoàn toàn xấu xa không còn bao xa nữa. Quả thật hoàn cảnh cùng cám dỗ có thể thay đổi một người.

Nàng ho nhẹ một tiếng giọng điệu trúc trắc hỏi: “Ngươi nhận bổng lộc của Vương phủ vậy mà mỗi này lại nhàn hạ như vậy sao?”

Vu phó tướng rục cổ lại vừa quay mặt qua đã thấy nàng thì nhất thời chỉ biết cười đùa cợt nhã: “Giúp các nàng xu cát tị hung* cũng không phải là thuộc vào phạm vị bảo vệ Vương phủ sao?”

(Xu cát tị hung: kéo may mắn đến tránh xui xẻo đi.)

“Không nghĩ tới ngươi lại hiểu được những thứ huyền môn phương thuật này. Xem ra trách nhiệm điều tra Linh bà nặng nề này giao cho ngươi là vô cùng thích hợp, ngươi cùng nhiệm vụ lần này quả thật rất thích hợp.”

“Có thể gương mặt chúng ta không xứng đôi. Ngũ hành của ta thiếu á, ngũ hành của nàng lại thiếu đức. Hai thứ này tương khắc với nhau.”

Một đám nha hoàn bà tử cúi đầu nén cười, sau khi thỉnh an thì lập tức rất biết điều mà trốn hết.

Lãnh Băng Cơ tức giận đất trừng hắn một cái: “Công phu thì không thấy tiến bộ, miệng lưỡi lại càng ngày càng lưu loát. Vương gia nhà ngươi đâu? Tại sao ngươi không đi theo hắn? Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì?”

Vu phó tướng dửng dưng: “Nếu như xảy ra chuyện gì thì ta còn có tâm tình đứng ở chỗ này tán gái sao?”

“Ngày hôm qua hắn đi suốt một đêm không về.”

“Trại lính cách Vương phủ xa như vậy, có lẽ là do hán lười chạy tới chạy lui mà thôi. Trước khi Vương gia thành thân cũng thường xuyên ngủ lại một đêm trong trại lính, cái phủ đệ này ngược lại thì trở thành hàng trưng bày. Trước giờ hắn đều dốc hết lòng hết sức cố gắng chu toàn giữa quân vụ cùng việc, dốc hết lòng hết sức như vậy thì là một nam nhân cũng sẽ có lúc mệt mỏi.”

Lãnh Băng Cơ thấy giọng hắn nói thật sự quá dễ dàng, còn không quên dùng một câu hai nghĩa mà chế nhạo trêu ghẹo nàng khiến nàng cảm thấy quả thật mình đã lo lắng thái quá rồi.

Đang muốn tiếp tục truy hỏi rốt cuộc thì ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì khiến cho hắn ta kinh ngac như vậy thì có người đến bẩm báo nói là tiểu nhị của Hồng Tân Lâu đưa thức ăn tới cửa.

Nhất định là do Tàng Kiếm Các có tin tức trọng yếu muốn bẩm báo!

Lãnh Băng Cơ không trì hoãn dù chỉ một chút. Nàng lập tức quay trở về Triều Thiên Khuyết hỏi thẳng tiểu nhị đứng trước cửa: “Có phải có tin tức của Linh bà hay không?”

Tiểu nhị lắc đầu: “Vị giáo chủ thần bí nhất Phi Ưng Vệ cuối cùng cũng đã hiện thân.”

Nhất thời Lãnh Băng Cơ có chút kích động: “Có thể nhìn rõ tướng mạo không? Biết được là ai không?”

Tiểu nhị lắc đầu một cái nói: “Toàn thân đều mặc đồ đen, trên mặt còn mang theo mặt nạ chế tạo bằng vàng của Phi Ưng Dạ vì thế không thấy rõ tướng mạo. Chỉ thấy được vóc người cao gầy cân xứng, bộ dạng cũng không tệ. Là một nam nhân khoảng tầm niên thiếu.”

“Vậy có tìm được đầu mối nào mới không? Hắn tới am ni cô làm gì? Chẳng lẽ còn có chuyện cơ mật nào đó còn quan trong hơn?”

“Còn nhớ lúc trước đã từng bẩm báo với Vương phi nương nương ngài rằng hồi mùa xuân trong am ni cô kia có một nữ ni cô mới vào không? Thân phận của nàng có chút không đơn giản. Vẫn luôn an núp trong bóng tối điều tra động tỉnh của am ni cô.

Lãnh Băng Cơ gật đầu. Nàng còn nhớ chuyện này.

“Thân phận nàng ta bị bại lộ. Hôm qua bị người của am ni cô bắt sống sau đó thì kinh động đến vị giáo chủ mang mặt nạ bàng vàng kia. Hắn ta đích thân chạy tới tra hỏi.”

Trong lòng Lãnh Băng Cơ cả kinh: “Lai lịch của nàng ta là gì? Thân phận những người của chúng ta đã bị bại lộ hay chưa?”

Tiểu nhị lắc đầu: “Người của ta đều là khách hành hương, không thể một mực ở am ni cô không đi được chỉ sợ sẽ khiến đối phương nghi ngờ. Cho nên, ở giữa đã đổi hai người thay ca, mỗi lần thay ca đều lấy thân phận khách hành hương khác nhau cho nên nữ ni cô kia cũng không biết được thân phận của chúng ta.”

Lúc này Lãnh Băng Cơ mới yên lòng.

“Phi Ưng Vệ đã thẩm tra ra kết quả gì?”