Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 303




Chương 303

Tiết di nương vẫn không nhượng bộ: “Đây là thẹn quá hóa giận sao? Có mặt mũi làm mà không có mặt mũi nghe người khác nói sao?”

Tứ di nương đỏ mắt, bị bà ta quở trách tới nỗi không biết giấu mặt vào đâu: “Ta không làm gì hết, ta chỉ an phận thủ thường ở Tướng phủ này ăn cơm, không có tâm tư tranh giành gì đó với ngươi, ngươi hà tất phải bám riết không tha ta như vậy chứ?”

Tiết di nương cũng đang tức giận, không vì bà ta nhượng bộ mà chịu từ bỏ: “Ngươi trước mặt thế này, sau lưng lại thế khác. Có đại tiểu thư chống lưng cho ngươi, ta không dám nói nhiều thêm một câu thì ngươi còn sợ cái gì nữa? Sớm muộn cũng sẽ bị ngươi cưỡi lên đều lên cổ ra oai thôi!”

Một người ăn nói chua ngoa, một người thì có tình tình nhẫn nhịn không dám bộc phát, bị làm nhục tới mức tức giận, không còn chỗ dung thân, hung hăng lau nước mắt: “Cứ nhất quyết phả ép ta vào đường cùng mới vui đúng không? Ta chết cho ngươi vừa lòng!”

Tiết di nương hừ lạnh: “Đòi sống đòi chết cho ai xem chứ? Dù sao ta cũng không nhìn nổi cái bộ dạng này của ngươi.”

Tứ di nương xông thẳng tới cửa, đẩy Tiết di nương ra khỏi phòng.

“Ngươi làm nhục ta đủ chưa? Đủ rồi thì cút ra ngoài! Nếu ngươi cứ không cho ta đường sống, vậy thì đừng có trách ta không khách khí với ngươi!”

Tiết di nương cười ha hả: “Bắt đầu lộ ra bản tính rồi phải không? Đúng là lợi hại, còn không khách khí với ta. Cứ làm như ngươi muốn giết ta không bằng? Ta cây ngay không sợ chết đúng, dù sao cũng chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm nên chẳng sợ người khác uy hiếp.”

Tứ di nương đóng sập cửa phòng lại: “Ta không giết được ngươi, ta tự mình đi chết là được rồi!”

Tiết di nương vẫn chiếm thế thượng phong như cũ, cơn giận vẫn không nguôi đi, căn bản không chút sợ hãi dáng vẻ như vậy của tứ di nương, tặc lưỡi hai tiếng rồi nói: “Hù dọa ai thế hả?”

Sau đó kiêu căng ngạo mạn rời đi.

Cũng không ai để ý tới lời nói trong lúc tức giận đó của tứ di nương, ho rằng chỉ là vài câu cãi vả của hai người thôi, chắc cũng không đến nỗi thật sự đi tìm đường chết đâu?”

Thế nhưng, mấy câu nói của Tiết di nương quả thật như cọng rơm cuối cùng bóp nghẹt những hy vọng của Tứ di nương.

Chuyện bà ta lo lắng nhất đã xảy ra. Bà ta không thể tưởng tượng được, sau khi quá khứ của mình bị vạch trần, mọi chuyện sẽ thành ra nước sôi lửa bỏng như thế nào. Ngay cả Thanh Họa cũng sẽ bị bà ta làm liên lụy, bị người ta chỉ trỏ bàn tán.

Hơn nữa, biết được con gái cả đã chết, còn lo lắng chuyện giết hại Tri Thu bị vạch trần, trong lúc nhất thời, bà ta trở nên quẫn trí.

Hy vọng mình vừa có thể chết đi vừa có thể mang đi hết những tiếng tăm không tốt, để không làm liên lụy đến Thanh Họa.

Bà ta lục tung khắp nơi, tìm ra một mảnh vải, treo lên trên xà nhà, treo người lên, chui đầu vào, đạp chân một cái sau đó lập tức buông tay ra.

Người đầu tiên phát hiện ra tứ di nương thắt cổ tự tử là Thanh Họa.

Gánh hát mới đổi đã tiến vào Tướng phủ, bộn rộn dựng sân khấu kịch. Nàng ấy ở viện trước xem náo nhiệt cả ngày, căn bản không biết phía sau xảy ra chuyện gì.

Nàng ấy nhìn thấy tên điệu viết trong quyển sổ kịch, nhớ tới di nương từng  kể cho mình nghe về câu chuyện này, lập tức chạy một mạch tới hậu viện, tìm di nương ra xem náo nhiệt.

Kích động đẩy cửa phòng ra, một tiếng di nương nghẹn lại trong cổ họng. Nàng ấy lập tức nhìn thấy đôi giày thêu của tứ di nương treo lơ lửng, làn gió thổi qua, tà váy khẽ đung đưa, giống như là đang chơi đánh đu.

Thanh Họa ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn lên trên, sau đó bi thương gào lên một tiếng kinh hãi.

“Di nương!”

Trong phủ có rất nhiều người xúm lại xem, đỡ Tứ di nương từ trên xà nhà xuống, người đã không còn hơi thở nữa.

Hạ nhân trọng viện bàn tán trận cãi vã lúc chiều, mũi tên nhắm thẳng về phía Tiết di nương.

Thanh Họa nhăn mặt, cầm lấy cái kéo trong hộp kim chỉ, liều mạng đi tìm Tiết di nương.

Cả đám người chặn lại khiến Thanh Họa không thể thoát ra, điên cuồng gào khóc, khiến mấy ma ma mềm lòng cũng rơi nước mắt theo.

Tiết di nương luống cuống. Bà ta không ngờ Tứ di nương lại tức giận như vậy, chẳng qua chỉ là vài câu cạnh khóe mà thôi, sao lại quấn trí đến thế chứ?