Chương 293: Phu cương không chấn
Mộ Dung phong và Lãnh Băng Cơ trở lại phủ, ăn cơm tối xong, Lãnh Băng Cơ ngồi ở một bên, thất thần hồi tưởng lại mọi chuyện.
Dưới ánh nến dịu dàng, nàng nâng má, nhíu chân mày lại, yên tĩnh an bình trông như một bức tranh.
Mộ Dung Phong rửa mặt xong quay lại, toàn thân có chút ẩm ướt, đi qua đi lại trước mặt nàng ba lượt.
Lãnh Băng Cơ không thèm liếc mắt đến hắn một cái, chỉ nhẹ nhàng chớp chớp mắt, lông mi thon dài như cánh bướm uyển chuyển nhẹ nhàng khiến lòng Mộ Dung Phong không khỏi xốn xang.
Mấy lần dụ hoặc thất bại, hắn lạnh nhạt nằm xuống giường nói: “Băng Cơ, đột nhiên ta thấy ngực khó chịu, có chút không thở nổi: “Làm sao vậy?” Lãnh Băng Cơ xoay mặt, có chút không để ý lắm: “Có phải vừa rồi trong phòng tắm nhiều hơi nước quá nên bị thiếu khí không?” Mộ Dung Phong ôm ngực, mở to miệng thở hổn hển vài hơi: “Không biết, dù sao thì cũng cực kỳ khó chịu” Lãnh Băng Cơ đứng dậy, lấy ống nghe từ trong hòm thuốc ra, ngồi xuống bên cạnh hắn: “Mọi thứ đều ổn mà, sao lại khó chịu chứ?” Mộ Dung Phong buông lỏng thắt lưng, cổ áo hơi rũ xuống, lộ ra làn da bánh mật săn chắc. Lãnh Băng Cơ nắm lấy ống nghe, hơi nhíu mày: “Ngoại trừ nhịp tim đập tương đối nhanh thì không có vấn đề gì khác, cũng không có tạp âm” Mộ Dung Phong cong khóe môi, thở dốc như một con cá mắc cạn: “Dù sao thì cũng sắp không thở nổi nữa rồi Lãnh Băng Cơ bóp miệng hắn ra, liếc mắt nhìn cổ họng và đầu lưỡi, không thấy có gì lạ, hoài nghỉ nhìn hắn: “Liệu có phải miếng giò heo lần trước mắc trong cổ họng vẫn chưa nhổ ra được không?” Mộ Dung Phong trừng mắt nhìn nàng: “Không phải.”
“Phóng túng quá độ, thân thể không ổn?”
“Đêm qua là ai chịu không nổi, ai xin tha hả?” Lãnh Băng Cơ đỏ bừng mặt, tức giận nói: “Vậy thì chắc là tắm xong bị nước tràn vào đầu rồi!” Mộ Dung Phong gạt tay nàng ra, nói với vẻ mặt đáng thương: “Ta là người bệnh, không phải nàng nên cứu chữa trước sao? Sao ta khó thở mà lại không sao chứ?”
“Không nói rõ nguyên nhận bệnh, sao mà ta chưa được đây? Muốn đặt nội khí quản hay là gây nôn đây?”
“Đương nhiên là muốn giúp ta khôi phục hô hấp bình thường trước rồi!”
“Nhưng ngộ nhỡ nguyên nhân khiến chàng hít thở không thông là do cổ họng bị phù hoặc là có dị vật tắc nghẽn thì làm sao đây? Chàng chắc chắn muốn biện luận phương pháp trị bệnh cứu người với ta sao?” Mộ Dung Phong buồn bực trừng mắt nhìn Lãnh Băng Cơ không hiểu phong tình hoặc là đang cố ý giả ngu, vươn tay tới nói: “Đương nhiên là làm như thế này rồi!” Nói rồi liền ấn lấy gáy nàng, áp môi lên môi nàng.
Lãnh Băng Cơ trợn tròn mắt, không ngừng đập vào ngực hắn.
Bá vương ngạnh thượng cung, không cần báo trước, đương nhiên là giúp ta thở được đã rồi.
Mộ Dung Phong không chịu buông tay, giống như đang trừng phạt, lại gia tăng thêm lực đạo, tham lam trằn trọc tung hoành, không ngừng thăm dò, xâm nhập đến quên mình.
Mãi cho tới khi Lãnh Băng Cơ cảm thấy chính mình mới là người hít thở thông thông, hơn nữa tim còn đập vô cùng nhanh, như thể muốn nhảy ra ngoài đến nơi, Mộ Dung Phong mới buông tha cho nàng.
“Nàng là một đại phu, nàng cần phải đối xử bình đẳng với người bệnh. Vì sao người khác không thở nổi, nàng liền chủ động độ khí, đổi lại là ta lại cứ cố tình nói mấy thứ phiền phức như vậy?” Bởi vì Lãnh Băng Cơ vẫn chưa thể hít thở lại bình thường cho nên trong chốc lát đầu óc có chút trì độn, không thích ứng kịp, đôi mắt mê mang, mơ mơ màng màng, dáng vẻ trông rất ngốc nghếch khiến Mộ Dung Phong muốn tan chảy.
Hai mắt hắn như lửa, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ thắm của Lãnh Băng Cơ, khó khăn cử động nhẹ yết hầu, bỗng nhiên ngồi bật dậy, bế ngang nàng lên, xoay tròn một cái gác ở trên giường, sau đó lại chủ động đè lên.
Đầu óc Lãnh Băng Cơ dần tỉnh táo lại, bất tri bất giác hiểu được Mộ Dung Phong cố ý làm nũng bán manh như vậy rốt cuộc là vì cái gì.
Ngoài mặt thì ra vẻ bình tĩnh như thể khoan dung độ lượng lắm, thật ra trong lòng đã ngâm hẳn một bình dấm chua, e là đã nghẹn một bụng hỏa khí từ trưa tới giờ rồi.
Đó chỉ là một tên nhãi ranh miệng còn hôi sữa thôi mà, sao bụng dạ Mộ Dung Phong có thể hẹp hòi đến vậy chứ?
Còn chưa kịp lên tiếng khiển trách thì Mộ Dung Phong lại một lần nữa mạnh mẽ tiến đến, áp lên môi nàng, khiến lời nàng vừa muốn thốt ra lập tức bị chặn lại.
“Chàng đứng đắn một chút đi” Lãnh Băng Cơ khó khăn lắm mới thoát ra khỏi sự giam cầm của hắn, lên tiếng kháng nghị: “Ta làm thế là để cứu người! Chàng ghen cái gì chứ?” Mộ Dung Phong nhẹ nhàng yêu chiều vỗ vỗ lên chiếc bụng nhỏ phồng lên của nàng: “Bổn vương cũng đang cứu người, hơn nữa còn tạo người được.” Đứa bé trong bụng cũng kháng nghị đạp một cái, dọa hắn giật mình, bàn tay cũng cứng lại.
Lãnh Băng Cơ lấy ống nghe ở một bên, đặt lên tai Mộ Phong Phong, rồi lại đặt ống chẩn đoán lên bụng mình tự mình nghe đi” Mộ Dung Phong nghiêng lỗ tai, vẻ mặt dần trở nên mới lạ, mở to hai mắt nhìn: “Tiếng gì vậy? Sao lại cứ thùng thùng, con vỗ tay ở bên trong sao?” Lãnh Băng Cơ máy môi nói: “Đương nhiên là kháng nghị ” Mộ Dung Phong nghiêm túc lắng nghe, vẻ mặt nghiêm trang: “Nó kiến nghị ta, ta sẽ lột da trước, sau đó nhổ lông, nhóm lửa nhỏ, sau đó xào với lửa to, tốt nhất là nên đậy nắp nồi lại, tránh để vịt nấu chín lại bay đi”
“Phi!” Lãnh Băng Cơ đỏ mặt trách mắng: “Lại không đứng đắn nữa rồi, chỉ dạy hư con”
“Là nó dạy hư ta” Mộ Dung Phong lại bắt đầu thuần thục lột da, xem Lãnh Băng Cơ như một củ ấu tươi ngon mọng nước mà lột sạch.
hàng Giọng nói Lãnh Băng Cơ có chút đứt quãng, tuyến phòng bị dần sụp đổ: “Đừng làm loạn nữa, ta còn có chuyện nghiêm túc phải làm, vừa mới nghĩ được một nửa đã bị chàng cắt đứt rồi”
“Nàng là một thai phụ, suy nghĩ linh tinh sẽ không tốt đâu” Mộ Dung Phong cong môi, không thành thật nói: “Những chuyện này cứ giao cho bổn vương xử lý, gả cho bổn vương, chính là để yêu chiều nàng, nếu không cái chức tướng công của bổn vương chẳng phải chỉ để trang trí thôi sao?”
“Nhưng mà trong đó…
“Chuyên tâm một chút.”
“Chàng nghe trước đã… Ta nói, ta đoán được là ai. Trong Tướng phủ chỉ có thể là người đó, có thể khiến Lãnh Băng Nguyệt buông lỏng cảnh giác, hơn nữa còn bảo vệ cho người đó”
“Cảnh cáo lần thứ hai!” Mộ Dung Phong nghiêm túc nói.
“Nhưng mà ta tạm thời còn chưa tìm được động cơ người đó giết hại Tri thu, trừ khi là có người âm mưu tính kế. Cho nên ta nghĩ…” Vẻ mặt Mộ Dung Phong ai oán: “Xem ra nhà chúng ta đúng là phu cương không chấn, lời của tướng công như ta mà nàng hoàn toàn coi như gió thoảng bên tai.” Lãnh Băng Cơ cảm thấy người nào đó phát ra hơi thở nguy hiểm, thức thời mà ngậm miệng lại.
Tuy rằng nói, có một số việc, ngươi nghĩ không rõ ràng, giống như là đi vệ sinh được một nửa, giữa chừng lại kìm lại sẽ cực kỳ khó chịu. Vẻ mặt Mộ Dung Phong lúc này cũng khó chịu như táo bón, hẳn là cũng không thoải mái.
Chọc giận nam nhân táo bạo này, khiến hắn tức giận thì sẽ càng khó chống đỡ.
Nàng tinh nghịch chớp chớp đôi mắt: “Tức giận rồi sao?” Mộ Dung Phong gật đầu: “Không chỉ tức giận mà còn sinh bệnh rồi, nếu nàng không cứu ta sẽ chết mất” Ôi mẹ ơi, buồn nôn như vậy, lại còn nũng nịu ngọt ngào nữa, đây chắc chắn là vương gia cao cao tại thượng, không ai bì nổi đó sao?
Lãnh Băng Cơ nhịn cười nói: “Vậy ta sẽ cho chàng một đơn thuốc nhé, hôn? Ôm? Hay là cao hơn nữa?”
“Ăn nàng” Ta đây vẫn là nên cho chàng một cái báo cáo nghiệm thi thì tốt hơn.
Lãnh Băng Cơ chỉ dám nghĩ chứ không dám nói. Trên thực tế, hiện giờ nàng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên để người nào đó ăn sạch sẽ, trọng chấn phu cương mà thôi.
Tấm màn màu xanh biếc buông xuống, dịu dàng mà nhộn nhạo, che lấp cảnh xuân kiều diễm trong phòng.
Những tiếng rên mong manh dưới cơn mưa rền gió dữ nghe thật yếu ớt và đáng thương.
Dưới ánh trăng thuyền quyên, màn đêm đẹp đẽ buông xuống.