Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 235




Chương 235: Ngươi làm ta bực mình, ta làm ngươi thấy ghê tởm

Mọi người đều mang vẻ mặt u tối.

Sắc mặt của Cẩm Ngu đột nhiên xụ xuống, khóe mắt rưng rưng nước mắt chực trào ra: “Vương phi tẩu, tẩu đang cố tình xát muối vào tim ta sao?”

Khóe môi Mộ Dung Phong khế giật âm thầm lạnh lùng nhìn Lãnh Băng Cơ. Lãnh Băng Cơ cũng không nhịn được cúi đầu xuống, mím môi khế cười nhếch miệng.

Lãnh Băng Cơ thích gây sự, dám trừng mắt nhìn lại Mộ Dung Phong, sau đó cười cười nói: “Vậy thì để vương gia vào trong bắt bọn thiếp, nếu bắt được ai thì hôn người đó.”

Chủ ý này mọi người đều hài lòng, ngay cả đến người khó lòng hầu hạ nhất như Cẩm Ngu cũng không hề có bất cứ lời phản bác nào.

Lúc này Lãnh Băng Cơ nhận ra, bản thân có tiềm chất để trở thành một thê tử làm hại nước hại dân. Ý tưởng này có thể so ngang hàng với sự xa hoa tột độ, uống rượu qua đêm dài của vua Chu, vừa nghĩ đã liên tưởng đến một cuộc sống vô.

cùng dâm đãng.

Sắc mặt của Mộ Dung Phong chợt trầm xuống, nữ nhân này sợ thiên hạ không đủ loạn sao? Nếu thực sự phải tiếp cận một cô gái rồi hôn nàng ta, thì sợ rằng nàng sẽ dựng hết tóc gáy lên mất.

Hắn trừng mắt đe dọa Lãnh Băng Cơ: “Nàng hôm nay không bận chế thuốc để chữa cho đôi mắt của Cẩm Ngu sao?”

Lãnh Băng Cơ thấy vậy liền thôi, thật không thể đem hết công lao của Mộ Dung Phong nói ra ngoài, để người khác nhìn mà chảy cả nước miếng, trông thật kinh khủng.

“Quận chúa Cẩm Ngu cứ sống ở đây đi, không cần sốt ruột, dù sao bệnh này hai ba ngày cũng sẽ không khá hơn được”

Nàng ta chậm rãi bước đến trước mặt của Cẩm Ngu, từ trong tay áo lấy ra một chiếc đèn có ánh sáng mạnh, lắc lắc nó trước mắt Cẩm Ngu: “Quận chúa hãy nhìn vào tay ta này”

Cẩm Ngu nghiến răng trả lời: “Vương phi, tẩu lại mỉa mai người khác rồi, nếu như ta có thể nhìn thấy thì tốt rồi”

“A, ta quên mất”

Lãnh Băng Cơ giả bộ hối hận vỗ lên trán, đồng thời bất ngờ mở chốt của đèn lên, ngay lập tức một tia sáng chói lọi chiếu ra, chiếu thẳng vào đôi mắt của Cẩm Ngu.

Trời lúc này còn chưa sáng hẳn, chỉ là ánh ban mai. Vì vậy mọi người đều bị sáng thình lình phát ra làm cho sửng sốt.

Lãnh Băng Cơ nhìn kỹ phản ứng của Cẩm Ngu, thấy mi mắt của nàng ta không hề chớp, đồng tử cũng không xuất hiện hiện tượng co rút đột ngột, vẫn nhìn thẳng về phía trước, không một chút sợ ánh sáng chói mắt.

Trong lòng Lãnh Băng Cơ trầm xuống. Nàng vốn nghĩ, Cẩm Ngu chỉ là đang giả bị mù, nhân cơ hội đó để vào được Phong vương phủ. Chính vì vậy từ hôm qua, nàng ấy đã dồn sức để mang hai cái giỏ chứa những con vật gớm ghiếc, không phải là rảnh rỗi mà làm vậy, thực ra Lãnh Băng Cơ muốn dò xét phản ứng thực sự lúc bị hoảng hốt như nào.

Nhưng lúc Cẩm Ngu hoảng hốt, con ngươi của nàng ta vẫn không chút di chuyển.

Đây có thể là do phản ứng nhanh nhạy, giả vờ giống như vậy, nhưng bây giờ, dưới ánh sáng mạnh như vậy, nàng ta cũng không có phản ứng nào, Lãnh Băng Cơ cuối cùng cũng tin, đôi mắt của Cẩm Ngu thực sự đã bị mù.

Vậy thì tiếp sau đây sẽ càng rắc rối rồi. Điều trị bệnh mù này rất phức tạp.

Nàng giơ đèn lên trước mắt của Cẩm Ngu mấy lần, sau đó thở dài than nhẹ: “Một đôi mắt đẹp như vậy, thật đáng tiếc.

Lúc nữa dùng bữa sáng xong, ta sẽ kiểm tra toàn diện cho quận chúa, xem vết thương ở chỗ nào, sau đó sẽ nghĩ các phương án trị bệnh, bôi thuốc, châm cứu, cùng với uống thuốc.

Ta sẽ dùng hết khả năng của mình để chữa bệnh này”

Cẩm Ngu cắn răng nói: “Làm phiền tẩu Bữa sáng đã chuẩn bị xong.

Cả đám người cũng không khách khí nữa, tất cả đều ngồi vào bàn. Bàn ăn trông khá chật.

Điêu ma ma tất bật từ sáng sớm, thêm hai miệng ăn nữa càng khiến bà ta thêm bận.

Lãnh Băng Cơ lén lút khẽ nháy mắt với bà ta. Nhi Nhi là người đầu tiên hiểu ý, liền gật đầu với nàng.

Lãnh Băng Cơ quay mặt về phía Mộ Dung Phong và nheo mắt cười.

“Vương gia, chàng có biết không, ta đã từng tự dùng ngân lượng của mình để mua toàn bộ đồ dùng cho nhà bếp nhỏ ở Triều Thiên Khuyết này. Chàng hôm nay đến ăn thì không nói, Băng Nguyệt và Cẩm Ngu thỉnh thoảng đến thì cũng không sao, nhưng nếu sau này.

Lời còn chưa nói hết, Mộ Dung Phong đã hiểu hàm ý trong lời nói của nàng ta rồi, dù là người thân ruột thịt nhưng cũng cần rõ ràng, muốn tự mình phải chỉ tiền.

Mộ Dung Phong lấy từ bên hông một chùm chìa khóa, trực tiếp đưa cho Lãnh Băng Cơ: “Tất cả chìa khóa quản gia trong phủ đều thuộc về nàng”

Thật biết nói chuyện, và hào phóng!

Lãnh Băng Cơ ngây người ra, nhưng bàn tay để dưới bàn của Cẩm Ngu đang siết chặt lại.

Điều này cũng có nghĩa là giao mọi chuyện trong vương phủ cho Lãnh Băng Cơ làm chủ, bao gồm toàn bộ gia sản, người hầu, tất cả đều thuộc về nàng rồi, điều này có thể không ghen tị sao?

Lãnh Băng Cơ cảm thấy vừa lòng, thời thế hiện nay không giống ngày xưa nữa, bây giờ lại thêm một người nhìn Mộ Dung Phong như hổ rình mồi, phải quản lý chặt tài sản của hắn ta, để tránh cho chàng ta làm chuyện ngu ngốc như việc bỏ ra năm nghìn lượng bạc mua Ngưng Hương đan cho Lãnh Băng Nguyệt.

Chìa khóa đã ở trong tay, nàng ta liền vỗ bàn nói: “Đưa thức ăn lên!”

Thức ăn được bưng lên.

Bữa sáng cũng rất đơn giản, cháo, bánh bao, bánh hấp và các món ăn kèm, trong mắt của người khác bữa ăn này có vẻ mộc mạc nhưng so với bữa ăn thường ngày của Lãnh Băng Cơ thì phong phú hơn một chút.

Lãnh Băng Nguyệt làm hết sức mình, đầu tiên nàng ta đưa một bát cháo cho Cẩm Ngu, sau đó lại gắp hai cái bánh bao.

đặt lên chiếc đĩa trước mặt.

Mặc dù mắt Cẩm Ngu không nhìn thấy nhưng trong bữa ăn cũng không thể nhờ người khác mãi, tay nàng ta lóng ngóng cầm chiếc bánh bao lên ăn.

Nước súp bị bắn tung tóe, dầu nóng chảy lên khắp người Đây là món mà Lãnh Băng Cơ thích ăn nhất, vì vậy nàng đã đặc biệt đã hỏi nhà bếp của Tướng phủ công thức bí mật. Tay.

nghề của Điêu ma ma ngày càng tốt hơn.

Lãnh Băng Nguyệt vội vàng lấy khăn lau cho nàng ta, Cẩm Ngu ăn từng miếng nhỏ, để che giấu sự ngượng ngùng này, nàng ta khẽ nói: “Nhân của chiếc bánh này thật thơm, nhân này là gì vậy?”

Điêu ma ma đứng bên này nói dối không chớp mắt: “Nô tì không biết là Vương phi nương nương tối qua quay lại, nên không chuẩn bị được nguyên liệu nấu ăn nào. Chỉ lấy nguyên liệu có sẵn, sáng sớm giết mấy con ếch, dùng thịt của chân sau làm nhân bánh, không biết nó có hợp khẩu vị của quận chúa không?”

Cẩm Ngu nôn “ọe” một tiếng, muốn ói bánh bao ra. Lãnh Băng Nguyệt cũng vội cùng ném chiếc bánh trên tay mình đi.

Cẩm Ngu lấy chiếc khăn lau khóe môi, sắc mặt trắng bệch: “Vương phi, tẩu thật kinh tởm đấy!”

Nhà ngươi sáng sớm đã khiến ta bực bội, thì ta làm ngươi ghê tởm, như vậy mới là công bằng. Lãnh Băng Cơ ta đây không kén ăn, cái gì cũng ăn được.

“Cẩm Ngu quận chúa không ăn đồ của nhân gian cho nên mới không hiểu được món ngon trên thế gian này. Quận chúa đi đến các vùng quê mà tìm hiểu, đây đều là những món ngon thông thường trên bàn ăn. Còn có thịt răn, cháo và canh cũng rất ngon, không tin quận chúa có thể thử”

Cẩm Ngu rùng mình, làm rơi thìa canh trong tay xuống, sau đó đứng dậy: “Ta không ăn được nữal”

Lãnh Băng Cơ sờ lên miệng: “Quận chúa hình như ăn không được ngon miệng lắm, hay là chán ăn? Có cần dùng thuốc thủy tiên của ta không? Mặc dù nhắc đến cũng cảm thấy ghê tởm, nhưng hiệu quả cũng không tồi: “Thủy tiên là cái gì?” Mộ Dung Phong bình tĩnh ăn một miếng cháo, hương vị quả thực rất ngon: “Tại sao lại ghê tởm?”

Lãnh Băng Cơ chớp mắt: “Chính là ấu trùng, cũng chính là những con giòi trong hố phân của chúng ta đó.”

Cổ họng của Mộ Dung Phong đột nhiên có một vị chua.

Lãnh Băng Nguyệt cũng đứng dậy: “Ta ăn no rồi, vương gia, chàng ăn từ từ thôi”

Lãnh Băng Cơ bụm miệng: “Thật là, sao để lãng phí vậy chứ. Sao lại ăn ít vậy? Còn một bàn ăn lớn như vậy, ta và vương gia cũng không ăn hết. Điêu ma ma, bữa trưa chỉ cần làm theo như lượng bình thường thôi”

Điêu ma ma và Nhi Nhi đứng bên cạnh cười khúc khích.

Họ còn đang buồn vì giờ người đông thêm rồi vậy thì sau này nấu thức ăn càng phiền hơn, nhưng như này thì cũng đỡ vất vả.

Một đám người tự nhiên chạy đến Triều Thiên Khuyết thì thôi đi, lại còn muốn ăn không ngồi rồi? Ngân sách của Vương gia cũng không nhiều.

Chuyện này không phải Lãnh Băng Cơ không nghĩ đến, chỉ cần trực tiếp bảo người ở nhà bếp mang thức ăn lên thì đỡ Điêu ma ma phải vất vả. Nhưng vương phủ không phải không có nguy hiểm, bản thân lại còn đang mang thai, vẫn nên cẩn thận thì hơn, để không cho người khác có cơ hội.

Dù sao việc hại người qua thức ăn không chỉ là ngộ độc thôi, mà hơn nữa, loại độc này còn không màu không mùi, bản thân cũng chưa biết rất nhiều loại độc khác.