Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 212




Chương 212: Nói một câu công bằng cho con gái nhà họ Lãnh ta

Kim công tử cực kỳ không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng nói: “Hiểu lầm rồi, có lẽ là vài vị bạn tốt nào đó vào nháo động phòng đã động tay động chân với rượu”

Chuyện này cũng không phải là hiếm gặp, nam nữ mới kết hôn lần đầu, đối với chuyện tình yêu vẫn còn mù mịt, trúc trắc. Thêm chút gia vị cho rượu hợp cần có thể xúc tiến cảm giác cho hai người, chuyện này cũng không tính là bí mật, có điều nói ra có chút xấu hổ mà thôi.

Như Ý không cam lòng lại thầm nói một câu: “Cho dù có như thế, ta cũng không uống ít hơn nàng ta, sao ta vẫn bình yên vô sự? Còn không phải nàng ta tự mình dâm đãng từ trong cốt tủy rồi hay sao?”

Nếu là vì hiểu lầm, thanh danh của Lãnh Minh Nguyệt cũng không đến mức bị ảnh hưởng nhiều nhưng Như Ý lại nhất quyết không buông tha, bám riết không buông, căn bản là không muốn tha cho nàng ta.

Nhất thời, Lãnh Băng Cơ có chút tức giận, chất vấn một câu: “Nếu như là ta vô tình chọc phải người, khiến người nảy sinh thù hận, Như Ý, ngươi có thể nhằm vào ta, muội muội ta vô tội, ngươi hại nàng ấy làm gì chứ?”

“Lời này có ý gì? Ai hại nàng ta chứ?”

“Ngươi nói người uống rượu không ít hơn nàng ấy vậy thì ta có biện pháp có thể kiểm tra nồng độ cồn trong cơ thể người, ngươi thật sự uống bao nhiêu rượu thì kiểm tra một chút là được rồi, ngươi dám kiểm tra không?”

“Này, không phải là người vẫn muốn cãi chày cãi cối cho muội muội người đấy chứ? Ai có thể tin cái gọi là biện pháp của người chứ?”

“Ngươi không dám, bởi vì ngươi căn bản không uống chỗ rượu đó!” Lãnh Băng Cơ nói một cách chắc chắn: “Hôm nay rõ ràng là người cố ý rót rượu cho nàng ấy để khiến nàng ấy mất mặt” .

Mấy chén rượu đó, đúng thật là Như Ý lợi dụng khăn voan che lấp mà đổ tất cả đi, không có uống vào bao nhiêu. Nếu nàng ta không từng bước ép sát, bỏ đá xuống giếng thì có lẽ Lãnh Băng Cơ cũng không chắc chắn như vậy.

“Ha ha, quả thật là nực cười, chuốc say nàng ta để câu dẫn nhị ca ta sao?”

“Vậy thì mời người trả lời vấn đề thứ hai của ta, muội muội ta say rượu, vì sao người không mời Kim phu nhân tới xử lý mà lại cố tình gọi phò mã gia về. Hơn nữa bên cạnh muội muội ta còn không có hạ nhân nào theo hầu bên cạnh, cứ như vậy lỗ mãng hấp tấp như vậy để một nam nhân bên ngoài xông vào phòng của một nữ tử say rượu sao, mọi người cảm thấy có thích hợp không?”

Mọi người nghi hoặc liếc nhìn nhau, cảm thấy đúng là hành động của Như Ý không thích hợp.

“Ngươi đừng có mà làm càn, chuyện chúng ta đang nói là chuyện muội muội ngươi câu dẫn nhị ca ta”

“Chuyện này chẳng qua là không tiến hành theo kế hoạch ban đầu của người mà xảy ra việc ngoài ý muốn cho nên người mới thẹn quá hóa giận như vậy?

“Kế hoạch gì? Ngươi nói hươu nói vượn gì đó!”.

“Kế hoạch của ngươi là để phò mã gặp phải muội muội ta trong bộ dạng trang phục hỗn loạn, sau đó bắt Tướng phủ nhà ta phải đưa ra lời giải thích rõ ràng rồi người mượn việc này để hủy bỏ hôn sự. Việc này là do một tay người sắp xếp, thế nhưng còn đùn đẩy hết lên người muội muội ta, không chỉ khiến nàng ấy bị tổn hại danh tiết mà còn phá hủy thanh danh của nàng”

Vốn dĩ nàng không muốn tố giác trắng trợn tâm tư của Như Ý như vậy nhưng bởi vì nàng ta khinh người quá đáng! Trực tiếp làm ảnh hưởng tới danh dự của con gái nhà họ Lãnh, nếu như lại dễ dàng tha thứ giống lần trước, sau này không biết nàng ta còn hãm hại mình như thế nào nữa.

“Đây đều là suy đoán của người thôi”.

Lãnh Băng Cơ hít sâu một hơi rồi nói: “Người thừa nhận hay không cũng không sao cả. Bởi vì cho dù việc này không phải kế hoạch do một tay người lập ra thì người cũng chính là người hủy hoại danh dự của muội muội ta. Ngươi không thể nào trốn tránh trách nhiệm được. Việc này nên xử lý thế nào, ta sẽ bẩm báo cho Thái hậu và Hoàng hậu nương nương biết, nói một câu công bằng cho con gái nhà họ Lãnh chúng ta”.

“Muốn nói cái gì thì nói sao? Ngươi muốn cáo trạng ta phải không? Chỉ dựa vào nàng ta mà muốn ăn vạ nhị ca ta sao? Nhị ca ta và nhị tẩu ta tình cảm nồng thắm, ân ái vô biên, chắc chắn không dung nạp loại hồ ly tinh này”

“Đừng nói nữa” Hạo vương phi đột nhiên lên tiếng: “Ngày mai ta sẽ tiến cung, xin Thái hậu nương nương tử hồn”

“Thế này chẳng phải quá lợi cho nàng ta sao?” Như Ý lớn tiếng phản bác: “Con gái nhà họ Lãnh như nàng ta không có một ai tốt đẹp, tất cả đều âm hiểm, xảo trá, mặt dày vô liêm sỉ”.

Hạo Vương phi oán giận liếc mắt nhìn Như Ý một cái: “Nếu không thì sao? Danh dự của tam tiểu thư nhà họ Lãnh đã bị hủy hoại, còn có biện pháp nào khác sao?”

Như Ý bị nói á khẩu không trả lời được.

Lãnh Băng Cơ lạnh lùng nói: “Ta với tiểu muội rời đi trước, ngày mai sẽ báo cho phụ thân xử lý thích đáng chuyện này. Quấy nhiễu đại hôn của công chúa Như Ý, thật có lỗi quá, chúc công chúa Như Ý và phò mã bạch đầu giai lão, cầm sắt hòa minh.”

Nói rồi kéo Lãnh Minh Nguyệt xoay người rời đi.

Câu nói này ngược lại giống như châm chọc, cuối cùng Như Ý lại không nhịn được, bất chấp gào lên: “Lãnh Băng Cơ! Ta có ngày hôm nay đều do người và Lãnh Bằng Nguyệt ban tặng!

Các người hủy hoại cả đời ta, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi đâu.”

Bước chân Lãnh Băng Cơ chợt dừng lại, cuối cùng cũng mơ hồ hiểu được vì sao Như ý lại hận mình như vậy.

Đúng là nàng đã trao lại danh sách giành rể trên bảng vàng của nàng ta, mà Thẩm Phong Vân và Lục Vụ có quen biết, cũng có thể miễn cưỡng coi như có quan tới mình. Cho nên, Như Ý nghe được người khác có dụng ý khích bác vài câu đã nhận định là nàng cố ý đối nghịch với nàng ta, làm hỏng nhân duyên của nàng ta.

Nhưng chuyện chọn lựa công tử của phủ thượng thư làm phò mã thì có liên quan gì tới nàng chứ? Mối thù hủy hoại cả đời này không khỏi có chút gò bó, không đúng, phải nói là áp đặt lên người khác mới đúng.

Nàng ta có tính cách cực đoan như thế, hơn nữa còn có người cố ý chỉ đường, không phải chỉ vài ba câu của nàng là có thể thanh minh được. Lãnh Băng Cơ không hối hận chút nào, nếu không nàng ta trở thành tẩu tẩu của nàng rồi, Tướng phủ chắc chắn cũng không được yên bình.

Nàng xoay người lại, lạnh lùng cười nói: “Nếu công chúa Như Ý nói vậy thì hôm nay chúng ta nói cho rõ ràng luôn đi. Theo như lời người nói thì nguyên do từ đầu mà ta hủy hoại cả đời ngươi?”

Như Ý vừa buồn bực vừa xấu hổ không biết nên há miệng thế nào, dù sao thì loại chuyện này nói ra cũng chỉ thêm chế giễu chính mình mà thôi.

Nàng ta hung hăng dậm chân nói: “Rốt cuộc ngươi đã làm những gì, trong lòng người hiểu rõ ràng! Tỷ muội các ngươi tranh đầu, làm liên lụy ta biến thành mũi dao, đúng là để tiện vô liêm sỉ!”

“Ngươi bị người ta lợi dụng, ở trên đường nghe người khác dụng tâm xúi giục vài ba câu bèn phỉ báng ta, đó chính là do người ngu xuẩn, người bị hại chính là ta. Oan có đầu, nợ có chủ, ngươi không thèm tra xem ai biến người thành mũi dao đã đổ hết lên người ta, như vậy là hợp tình hợp lý sao”.

“Cái gì mà xúi giục? Rõ ràng là người phẩm hạnh bất chính. Nếu không thì sao tên bắt cóc kia không bắt người khác mà cứ phải bắt người đi?”

Lãnh Băng Cơ phá lên cười ha ha” nói: “Nếu hôm nay người đã hăng hái như vậy, ta cũng không sợ nói cho người biết, mấy ngày trước bọn tống tiền muốn lấy mạng ta đã nói rõ ràng người đứng sau chủ mưu chính là công chúa Như Ý ngươi.

Hiện giờ kẻ xấu đó đã bị giam giữ ở hình bộ đại lao, nếu như công chúa Như Ý rảnh rỗi có thể tới hình bộ đại lao ôn lại chuyện cũ. Ta niệm tình không so đo với người, không có nghĩ bà ta yếu đuối dễ bắt nạt.”

Như Ý nghe vậy lập tức sốt sắng, đỏ ửng mặt nói: “Cái gì mà kẻ xấu? Ngươi đừng có mà ngậm máu phun người”

Chính là muốn cho người nếu thử mùi vị bị người khác vu oan đấy! Lãnh Băng Cơ cười lạnh: “Phải hay không phải, tự ngươi tới hình bộ nói cho rõ ràng đi”

Ngay lập tức, những người xung quanh đều liếc nhìn nhau với vẻ khiếp sợ.

Không ngờ Như Ý lại là người khởi xướng việc này?

Kết hợp với chuyện vừa rồi nàng ta tính kế chuốc say Lãng Minh Nguyệt, mọi người đều cảm thấy chuyện này không phải không có khả năng.

Như Ý ỷ vào chuyện mình là con của Hoàng hậu nương nương, ở trong cung đã kiêu ngạo, ương ngạnh, không có chuyện gì là không dám làm.

Còn về chuyện vì sao nàng ta kết oán với Lãnh Băng Cơ, từ lâu đã có người đào bới ra chuyện tốt này rồi, nhớ tới chuyện giành rể trên bảng vàng ở yến tiệc Quỳnh Lâm lúc trước. Hay chính là chuyện nhà họ Lãnh khéo léo từ chối tứ hôn, vị cô nãi nãi này đã vô cùng mất mặt rồi, cho nên vì vậy mà ghi thù tới tận bây giờ?

Hai vợ chồng nhà họ Kim liếc nhìn nhau rồi lại nhìn Như Ý một cái, đột nhiên cảm thấy, hôn sự mà hoàng đế ban cho này, có lẽ là họa chứ không phải là phúc.