Chương 159: Tên này tám phần bị sốt đên ngốc rồi
Lãnh Băng Cơ lời còn chưa kịp nói ra miệng, đã bị Huệ Phi tức giận cắt lời.
“Ngươi còn biết ta là mẫu phi của ngươi à? Lời giáo huấn của bạn cũng đều như gió thoảng bên tại có phải hay không? Lần trước bản cùng đến vương phủ, không nhìn thấy bóng người của người đầu trước khi bản cung đi cũng có dặn dò qua, nhắc ngươi ngày sau phải tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, an thủ bổn phận, không cần ngày ngày ở bên ngoài xuất đầu lộ diện, không ra dáng của một Vương phi.”
Nàng của trách một hồi, thở cũng không thèm, làm người không thể chen vào được một câu.
Lãnh Băng Cơ không dám cướp lời, chờ Huệ phi tức giận xong, hạ hỏa rồi, mới lại ngẩng mặt lên nói: “Bằng Cơ xin vâng theo lời Huệ phi nương nương dạy bảo, chính là con và Vương gia….”
“Còn dám nhắc đến Vương gia? Đêm qua mưa to, thư phòng bị mưa to dột xuống ào ào, Vương gia không cách nào an thần, mạo hiểm mưa to chạy tới chủ viện, nhưng người sai lại nhốt ngài ở ngoài cửa, từ chối mở cửa? Lãnh Băng Cơ à, Lãnh Băng Cơ, nhà người nghe xem nghe xem, cả cái Kinh thành này, có ai dám nhất phu quân của mình ở bên ngoài trời mưa lớn không? Chỉ đáng thương cho con ta dầm mưa cả đêm, bệnh thành như vậy.”
“Con xin lỗi, con…..”
“ít làm bộ làm tịch đi, trong lòng người có một chút áy náy nào không? Vương gia sai người đi mời ngươi hồi phủ, nhưng người thì sao? Một ngày không thấy mặt, trời sắp tối đen rồi mới trở về, người trong lòng còn có Phong Nhi không? Ngươi còn có tư cách gì để làm Phong Vương phi này?
Hôm nay nếu người không cho bản cùng một lời giải thích rõ ràng, ta sẽ trả người về Tướng phủ. Vị trí Phong Vương phi này, ngươi không ngồi, ắt sẽ có người ngồi”.
Lãnh Băng Cơ có chút cạn lời, hôm nay Huệ Phi như thế nào ngay cả lời nói ẩn dụ cũng không thèm, nói liền một mạch, cũng không cho nàng nói một câu.
Còn phải giải thích cái gì à? Đuổi thì đuổi, hưu thư cũng đã có sẵn, cần gì phải khiêu khích, hôm khác có cơ hội, hẹn vị mẫu phi cũ này sau.
Nhìn cơn tức giận của Huệ phi đã chấm dứt, miệng không còn hướng tới nàng nổ súng liên thanh, Lãnh Băng Cơ rốt cục cũng có thể chen lời.
“Vương gia đã viết cho Băng Cơ. ….”
“Khụ khụ khụ!”
Lại bị ngắt lời, lúc này đây Mộ Dung Phong, ôm ngực cấp bách ho khù khụ, trực tiếp dời sự chú ý của mọi người, gạt Lãnh Băng Cơ sang một bên.
Vụ phó tướng thật cẩn thận mở lời: “Mạt tướng cảm thấy, tốt hơn là Vương phi nương nương nên chẩn đoán bệnh cho Vương gia trước?”
Tuy rằng Huệ phi vô cùng tức giận, nhưng thân thể con của nàng quan trọng hơn, vậy nên nàng tức giận hầm hừ dịch sang một bên, tiếp tục lải nhải quở trách.
“Đã lớn như vậy, sao tính tình còn giống như giống như đứa trẻ con, ở trên chiến trận loại khổ nào mà chưa nếm qua, vậy mà ngay một chén thuốc cũng nuốt không xuôi.”
Huệ phi nương nương đang tuyệt đối là đang ở trong thời kỳ tiền mãn kinh, nên tính tình mới nóng nẩy như vậy, còn so đo chuyện Mộ Dung Phong có uống thuốc hay không.
Lãnh Băng Cơ bất đắc dĩ đứng dậy, tiến lại gần.
Người bên ngoài đều tự giác tránh ra, Hoa Mẫu Đơn mông vẫn không chịu nhấc lên, vẫn ngồi bất động tại chỗ, một tay còn khoác lên người Mộ Dung Phong.
Ngăn cản chính thê nàng đây, trước mặt mẫu phi, câu dẫn phu quân nàng, muội muội, muội không cần mặt mũi sao?
Ban đầu Lãnh Băng Cơ chỉ là liếc mắt cho có lệ, kê một liều thuốc hạ sốt, dù sao hiện tại nàng là phụ nữ có thai, không thích hợp để thân cận quá gần với người có mầm độc được. Chỉ là nhìn thấy bộ dạng xum xoe của Hoa Mẫu Đơn lúc này, lợi dụng người ta bị bệnh, nhất thời trong lòng nàng tức tối, bởi vậy lúc đối mặt với Mộ Dung Phong, phá lệ ôn nhu hơn.
Phó tướng quân ở đằng sau hiểu ý cầm hòm thuốc của nàng đưa qua.
Nàng ngồi trước mặt Mộ Dung Phong, bắt mạch, đo nhiệt độ, soi cổ họng, sau đó cầm ống nghe bệnh, cởi bỏ y phục của Mộ Dung Phong. Đem ống nghe đưa vào trong lòng ngực của Mộ Dung Phong, một loạt trôi chảy.
Đừng nói, đúng là nóng thật, không phải trả vờ.
“Trước tiên tiêm một liều hạ sốt nhé?”
“Ừ” Mộ Dung Phong trả lời rất nhanh, dường như là thèm rất lâu rồi.
Lãnh Băng Cơ bắt đầu phối thuốc, thông khí, hướng về phía Mộ Dung Phong cười âm hiểm, không đúng, là thân thiết. Mộ Dung Phong cũng có chút khẩn trương, đôi mắt trông chờ nhìn trộm kim tiêm.
Lãnh Băng Cơ nhìn qua, nửa chừng, tay dừng lại, xoay mặt ra: “Ta sẽ chích vào mông của Vương gia, không tiện tay, phiền quận chúa Cẩm Ngu cởi y phục của Vương gia ra”.
Mặt Mộ Dung Phong Đằng” một chút liền đỏ. Hoa Mẫu Đơn xem như là da mặt, cũng không không biết xấu hổ tiếp tục ở tại chỗ này bất động.
Huệ phi họ nhẹ một tiếng, bà cùng Lãnh Bằng Nguyệt tự giác lui về thư phòng bên ngoài.
Vụ phó tướng không đi ra ngoài, nhiệt tình giúp đỡ Mộ Dung Phong cởi quần.
“Cút!”
Mộ Dung Phong rống lên với hắn một câu. Vụ phó tướng đang hả hê, đành ảo não lui đi ra ngoài. Mộ Dung Phong ấp úng” nửa ngày, rốt cục không tình nguyện cởi quần.
Lãnh Băng Cơ dùng bông y tế tiêu độc lên mông của hắn, đè thấp thanh âm: “Trách thì trách người vô lại? Không ở trong thư phòng của ngươi nghỉ ngơi cho tốt, chạy tới chỗ ta nơi này làm cái gì?”
Mộ Dung Phong hơi khẩn trương, đem mặt vùi vào gối, còn có chút ngượng ngùng, âm thanh cũng mang theo hờn dỗi tức giận. “Nếu như mẫu phi nhìn thấy ta ngủ ở thư phòng, hôm nay hai người chúng ta cũng đừng nghĩ sống tốt.”
Nhưng người như vậy, ta cũng không cảm thấy sống tốt.
“Vì sao không nói thật với Huệ phi nương nương?”
Mộ Dung Phong bởi vì sốt cao, mà hai gò má đỏ hồng, hắn xoay mặt lại, ngay cả cả con ngươi cũng có điểm mơ màng, vẻ lạnh lùng trên mặt cũng bớt đi.
Hắn cũng không trả lời câu hỏi của Lãnh Băng Cơ, mà giốn như nói mê, lầu bầu một câu: “Băng Cơ, ta thật khó chịu.”
Lãnh Băng Cơ muốn nói “Đáng đời” , không biết sấu hổ, nhưng lúc nàng chích kim, vẫn là thủ hạ lưu tình, không quá bạo lực.
Mộ Dung Phong vẫn run run một chút, cơ thể có chút căng thẳng. Lệnh cho nàng tiêm vào. Nàng thật sự muốn tát một cái lên cái mông đang vểnh lên kia của Mộ Dung Phong kia, xem xem lực đàn hồi sư nào.
Tưởng tượng như vậy, tay nàng cũng có chút ngứa rồi.
“Yên tâm, thuốc này hiệu quả rất nhanh, trong chốc lát có thể hạ sốt”
Nàng thu hồi ống tiêm, dùng bông y tế cầm máu, mới vừa quay người lại, Mộ Dung Phong nâng tay nắm lấy tà váy của nàng, bá đạo mà lại mang theo một chút khàn khàn nhuyễn nhu cất tiếng nói: “Không được đi”
“Ta muốn đi, có thể đi được sao? Ta đi đâu được?”
Mẫu phi gây khó dễ còn chưa xong đầu. Lãnh Băng Cơ tức giận nên nói chuyện cũng không dễ nghe gì, nàng đề thấp giọng nói: “Không phải chỉ là cảm mạo phát sốt chảy nước mũi thôi sao, sớm một chút ngoan ngoãn uống thuốc, sao phải huy động ồ ạt như vậy? Hai ta quỳ nửa ngày, nhận đầu một bụng giáo huấn.”
Vẻ mặt Mộ Dung Phong ủy khuất, đáng thương nhìn nàng. Giống như một chú cún con nằm úp sấp: “Thuốc đắng quá khó uống.”
Lãnh Băng Cơ bị làm cho nghẹn, lão nhân gia người vẫn nghĩ mình là bảo bảo bé nhỏ sao? Nàng nhanh nhẹn lấy thuốc ra, âm thanh tức giận lạnh lùng nói: “Uống thuốc!”
Mộ Dung Phong rầm rì: “Thô lỗ như vậy, không có chút ôn nhu nào”
Lãnh Băng Cơ giương mày, mang thuốc đưa cho hắn, cười đến mười phần kiều mị: “Phu quân, uống thuốc nào!”
Từng trận gió lạnh thổi qua. Mộ Dung Phong bất chợt rùng mình một cái, sau đó chớp chớp mắt, vươn mặt tới: “Nàng bón cho ta.”
Được thôi, ta bón cho ngươi.
Lãnh Băng Cơ săn sóc đem mấy viên kẹo đường bọc lấy viên thuốc, bảo hắn mở to miệng ra cho thuốc vào miệng.
Mộ Dung Phong nhìn kỹ nghiên cứu, mặt mày hớn hở: “Ngọt à” , sau đó “lộp bộp bộp bộp” nhai qua nhai lại, cắn răng chịu đựng đắng, mắt mũi đều nhắn thành một khối.
Xong đời , tên này tám phần bị sốt đến choáng váng rồi, hôm nay này đầu óc không linh động, sao hắn có thể dễ dàng uống thuốc vậy?
Nàng là thần y thiên tại của TK 21, xuyên không lại trở thành một vương phi bị vứt bỏ, không được sủng ái, tên Vương gia mặt than kia nạp thiếp thì thôi đi, lại còn bắt Vương phi nàng đi hầu hạ, dửng dưng nhìn họ lên giường! Nàng lạnh nhạt cười vứt xuống thư hòa li, bà đây không hầu hạ các ngươi! – vừa phát hiện một quyển sách mới có tên “Thiên tài độc phi không dễ trêu đùa”, rất hay nha, cùng ủng hộ tác giả mới này nào, mọi người có thể xem qua nha.