Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 134




Chương 134: Nếu nam nhân mà đáng tin thì heo cũng biết trèo cây

Lần này tiến cung, Lãnh Băng Cơ quyết định dẫn theo Điều ma ma. Chủ yếu là do Điêu ma ma là người đi từ trong cung ra cho nên chắc chắn sẽ quen thuộc các quy củ trong cung.

Nghe nói mười tám khúc quanh co của đường núi trong cung giống như mê cung, lòng người trong cung cũng như vậy, nếu như không có một người sáng suốt đi theo bên cạnh thì khó mà tránh khỏi thiệt thòi.

Quả thực, sau khi vào cung, Mộ Dung Phong bèn bỏ nàng lại.

Mộ Dung Phong nói hôm nay nhiều người vào cung, khó tránh khỏi có nhiều gương mặt mới, sợ là có gì sơ suất sẽ khiến người ta có cơ hội lợi dụng cho nên hắn muốn đi dò xét một vòng.

Còn cố ý dặn dò Điêu ma ma mang nàng tới Thẩu Ngọc Các nghỉ ngơi.

Thẩu Ngọc Các ở gần Quỳnh Lâm Uyển, lầu hai là gác xép lộng gió, các nữ quyến ngồi ở phía sau màn lụa, xoay mặt là có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả tiến sĩ tân khoa. Mà từ Quỳnh Lâm Uyển nhìn ra cũng có thể lờ mờ nhìn thấy.

Hoàng gia có dụng ý quá rõ ràng, đó là để nữ quyến tránh ở phía sau màn lụa, chọn ra chàng rể mà mình ưng ý.

Lãnh Thanh Hạc tránh người như rắn rết, có nhười khác cũng xua như xua vịt, nhưng ngược lại cũng có rất nhiều tiến sĩ cao trung lại mong muốn mình được nhìn trúng, trở thành phò mã gia, một bước lên mây, cả đời không lo cơm ăn áo mặc, địa vị cao quý, làm rạng rỡ tổ tông.

Lãnh Băng Cơ tới sớm, nhưng ở trong Thấu Ngọc Các đã có mười mấy vị quý nữ thiên kiều ngồi vây quanh, đè thấp giọng nói, khe khẽ thì thầm, không biết là đang nói chuyện riêng tư gì.

Vốn dĩ trước đây rất ít có cơ hội vào cung, chưa bao giờ qua lại với quận chúa, công chúa trong kinh, các nàng cũng không biết nàng, liếc mắt nhìn một cái lại xoay mặt đi nói chuyện, bàn tán vài ba câu sau lưng, suy đoán thân phận của nàng.

Lãnh Băng Cơ tự mình chọn một vị trí yên tĩnh mà ngồi xuống, Điêu ma ma khẽ giới thiệu với nàng vài vị chủ tử có địa vị cao quý trong cung. Sau đó người tới càng ngày càng nhiều, không khí trong các càng thêm náo nhiệt.

Cuối cùng có người khẽ hô một câu: “Nào, tiến cùng thôi!”

Các quý nữ sớm đã vô tình hay cố ý tìm được vị trí thích hợp, bất chấp rụt rè, vén lên một góc rèm, lặng lẽ nhìn xung quanh.

Nhóm tiến sĩ nối đuôi nhau tiến vào, người dẫn đầu chính là tân khoa Trạng Nguyên, ngồi vào chiếc ghế đơn ở một bàn, sau đó là Bảng Nhân và Thám Hoa ngồi cùng một bàn, cứ như vậy dựa theo thứ tự mà tiếp tục, bốn người một bàn.

Cũng không biết là ai mở miệng trước, thất vọng thở dài một hơi: “Trạng Nguyên này tuy dáng vẻ tuấn tú nhưng tuổi tác như vậy chắc hẳn đã có hôn phối rồi”

“Cũng chỉ là dưa vẹo táo nứt mà thôi, nhìn yếu đuối, mong manh, nhìn còn không bằng mấy tên ăn chơi trác táng trong triều”

“Lọc một lượt, vẫn là chỉ có duy nhất đại công tử của Tướng phủ là phong lưu, tuấn tú, học vấn lại cao, những người khác đều thua kém cả”

Nữ tử nói những lời này có dáng người tròn trịa, đẫy đà, toàn thân từ trên xuống dưới nhìn đều tròn vo, mặc đồ hoàng cung màu vàng nhạt, cả người càng chặt như muốn tràn ra, ngay cả những ngón tay đang vén mành cũng vô cùng đầy đặn, tràn đầy sức lực.

Đứng cùng với một đám mỹ nữ xinh đẹp nhỏ bé, thoạt nhìn nàng ta không khỏi trở nên bắt mắt, tựa như gấu trúc bảo vật quốc gia ngây thơ chất phác vậy.

Lãnh Băng Cơ đã biết được thân phận của nàng ta từ miệng Điều mà ma, là Lục Vụ thất công chúa trong cung của Hiền tần nương nương, muội muội của đương kim tứ hoàng tử.

“Tốt thì sao chứ, chưa chắc tới lượt người. Cho dù có tới lượt cũng phải xem công tử người ta có coi trọng hay không?

Có người ở bên cạnh dội một gáo nước lạnh lên khiến rất nhiều người cười trộm, sau đó đồng loạt nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp ngồi bên cửa sổ.

Nàng ta chính là công chúa Như Ý trong cung Hoàng hậu nương nương mà Mộ Dung Phong nhắc tới hôm qua.

Công chúa Như ý vẫn chưa nói gì, có điều nhìn theo ánh mắt nàng ta lại dùng thẳng trên người Lãnh Thanh Hạc, nhìn không chớp mắt.

Trên bàn phía sau nàng ta, đặt một chiếc cung tên khảm đá quý được thiết kế tinh xảo, mũi tên được mài nhẵn và bọc vải đỏ xung quanh.

Lãnh Băng Cơ suy đoán, chắc không phải là muốn mượn điển cố “tước bình trúng tuyển”, dùng mũi tên để chọn lang quân chứ? Từ đây ném tú cầu qua, hoàng đế ở phía dưới nhận được tín hiệu, trực tiếp tứ hôn, không muốn cưới cũng phải cưới.

Công chúa Lục Vu là người hiền lành, chất phác, nghe người khác mỉa mai cũng không tức giận, chỉ le lưỡi nói: “Ta cũng chỉ nói vậy thôi, các người xem thân thể hắn kìa, như thể một trận gió thổi là có thể bay vậy, xem ra thức ăn ở Tướng phủ chẳng ra gì.”

Lời này khiến cho những người xung quanh không khỏi bật cười.

Công chúa Như Ý khẽ hừ một tiếng, nói với giọng đầy khinh thường: “Dù sao thì cũng mang danh một công chúa, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ đến ăn, như thể là dân trong nạn đói vậy, thật là làm mất mặt hoàng gia”

Mọi người đã quen với sự chanh chua này của công chúa Như Ý, có người còn lén lút làm mặt quỷ sau lưng công chúa Lục Vụ.

Lục Vụ cười “ha ha” nói: “Các người coi chồng như trời, còn ta coi đồ ăn như trời, lý tưởng không giống nhau”

Như Ý đầy khinh thường liếc mắt nhìn nàng ta một cái rồi xoay người tiếp tục nhìn chằm chằm Lãnh Thanh Hạc.

Những người khác ngầm giật nhẹ tay áo, ai cũng không dám tranh giành với Như Ý, tất cả đều im bặt, không ai dám nhắc tới Lãnh Thanh Hạc, ngược lại bắt đầu soi mói người khác.

Trong lòng Lãnh Băng Cơ hiểu rõ, thật sự lo lắng thay ca ca mình, bị đám công chúa này nhìn trúng. Hơn nữa, phẩm hạnh của công chúa Như ý này xem ra cũng khó nói hết bằng một lời, nhân duyên cũng không được tốt.

Nếu cưới nàng ta về Tướng phủ làm tẩu tẩu của nàng, sợ là nàng và nàng ta sẽ đánh nhau mười tám trận một ngày mất.

Trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác bị thương, nhìn về phía đại ca quá mức ưu tú nhà mình, lại cầu nguyện cho hắn gặp dữ hóa lành, đại cát đại lợi.

Trong đám người có một người nghi hoặc nhón chân lên nhìn xung quanh: “Xem kìa, kia chẳng phải là Phong vương huynh và quận chúa Cẩm Ngu sao?”.

Lãnh Băng Cơ lập tức phục hồi tinh thần, cũng ngó ra bên ngoài nhìn theo hướng ngón tay người nọ chỉ. Quả nhiên, hai người Mộ Dung Phong và Cẩm Ngu đứng ở phía sau một hòn non bộ cách đó không xa, từ góc độ của nàng nhìn qua có thể thấy rõ ràng, hai người đang lôi lôi kéo kéo, dây dưa không rõ sau hòn non bộ.

Mỹ nhân Tiêu túm lấy tay áo Mộ Dung phong, cúi đầu xuống, không biết là đang ngượng ngùng hay là đang cười khẽ. Bởi vì cách khá xa, nhìn không rõ lắm. Dù sao thì hai người đứng rất gần nhau, tư thế trông có vẻ ái muội không nói nên lời.

Quan trọng nhất chính là, trước mặt nàng, Mộ Dung Phong luôn có dáng vẻ lạnh lùng xa cách với mỹ nhân Tiêu, vậy mà sau lưng nàng lại nhiệt tình hưởng thụ như vậy.

Quả thật là buồn cười, nói cái gì mà tuần tra thủ vệ trong cung, rõ ràng là đang làm hộ vệ riêng cho mỹ nhân thì có. Đúng là nam nhân mà đáng tin thì heo cũng có thể leo cây, nói dối mà không hề chớp mắt.

Trong lòng Lãnh Bằng Cơ không khỏi cảm thấy tức giận, nếu như lúc này có bánh bao thịt trong tay, nàng nhất định sẽ không chút do dự mà ném tới khuôn mặt thâm tình, chân thành kia của Mộ Dung Phong.

Công chúa Như Ý mỉa mai nói: “Ai cũng nói cái gì mà Phong vương huynh không gần nữ sắc, chính nhân quân tử, hoa ra đều là giả vờ. Cưới hai cô nương như xiên kẹo hồ lô của Tướng phủ về thì cũng thôi đi, lại còn vương vấn tơ lòng, không nỡ lìa xa với Cẩm Ngu kia nữa”

“Tuy là nàng ta cũng mang danh quận chúa, nhưng cha mẹ đều đã mất, sau lưng không có chỗ dựa, ngay cả Huệ phi cũng không thể chống lưng cho nàng ta, nàng ta còn muốn trông cậy vào chuyện làm vương phi của phủ Kỳ Vương sao?”

“Chuyện này còn phải xem thủ đoạn của nàng ta, Cẩm Ngu kia như hoa sen trong bùn, tâm địa bẩn thỉu. Chỉ cần gả được vào phủ Kỳ vương, cho dù có làm trắc phi thì chắc chắn cũng có thể gây ra sóng gió. Hai tỷ muội nhà họ Lãnh kia chưa chắc có thể làm đối thủ của nàng ta”