"Ngâm Tuyết! Ngâm Tuyết!"
Gắt gao ôm lấy người ngọc trong ngực, cảm giác được sự rung động của nàng, trong lòng Tống Vũ Huyền buồn vui lẫn lộn, không khỏi nghẹn ngào lẩm bẩm tên nàng
"Ngâm Tuyết, Ngâm Tuyết, Ngâm Tuyết, Ngâm Tuyết......"
"Ca ca, muội đây, muội đây, muội tới rồi, đến đây rồi......"
Chôn mặt thật sâu trong lồng ngực Tống Vũ Huyền, Tống Ngâm Tuyết thật lâu vẫn không nguyện ngẩng đầu lên, hi vọng giờ khắc này là vĩnh hằng, để khoảng khắc tuyệt đẹp này trường tồn mãi mãi! Tống Vũ Huyền cũng nghĩ thế, hai mắt hắn nhắm nghiền, trên gương mặt trầm mặc rốt cuộc lộ rõ vẻ cảm động, hắn ôm đầu người ngọc, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, nỉ non.
"Tuyết Nhi, muội đã đến rồi, thật tốt, thật tốt......"
" Muội đến rồi."
Hai người thâm tình nói với nhau, cứ gắt gao ôm nhau trước mắt bao người như vậy, lần đầu tiên trong nhiều năm qua bọn họ biểu lộ tình cảm ra trước mặt người khác như vậy, khiến mọi người khó hiểu, biểu lộ mờ mịt.
"Điện hạ......"
Phó tướng bên cạnh ngạc nhiên lên tiếng, con mắt nháy lại nháy, sợ mình nhìn lầm người, người trước mắt kia không phải là Vương phi Ngâm Tuyết sao?! Vương phi Ngâm Tuyết! Không phải nàng đã chết rồi sao? Tại sao lúc này lại xuất hiện ở đây?
Sự nghi hoặc của phó tướng, cũng là sự nghi hoặc của các tướng sĩ, bọn họ trừng lớn mắt, không nhúc nhích nhìn phía trước, đợi tất cả thắc mắc được cởi bỏ.
Tiếng vang rung trời, lúc này, khi tất cả mọi người trố mắt, phương xa tiếng bước chân chỉnh tề bắt đầu chậm rãi hướng về nơi này, ngước mắt lên nhìn, là một mảnh nhung trang hùng vĩ!
Cái này......!Là cái gì?
Chúng tướng sĩ kinh ngạc, nghi hoặc liên tiếp ùa đến, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết rời khỏi người Tống Vũ Huyền, quay đầu nhìn.
"Đoàn Niệm mang binh đến đây, hai phần tư binh lực của Bắc Thần.”
"Cái gì! Hai phần tư binh lực Bắc Thần"
Phó tướng nghe vậy, kinh ngạc không thôi, mà Tống Vũ Huyền bên cạnh thì vẻ mặt thản nhiên, hai mắt nhìn thẳng.
Từ xa đến gần, hai quân tương đối, đứng ở chính giữa, Tống Vũ Huyền chậm rãi nắm tay Tống Ngâm Tuyết, cất giọng bình thản mà lại vô cùng chấn nhiếp, mở miệng nói.
"Các vị tướng sĩ, hôm nay Tống Vũ Huyền ta có một việc muốn tuyên bố, đó chính là Vương phi Tống Ngâm Tuyết, nàng là bị người khác đổ oan.
Dạ Thần Thiên hắn vì muốn đoạt vương vị mà giết hại phụ hoàng hắn rồi đổ tội danh đó lên người muội muội của ta.
Muội muội ta vì được hoàng đế của Bắc Thần phó thác mà phải dựng lên màn nhảy vực bỏ mình.
Tống Vũ Huyền ta hôm nay sẽ giúp muội muội ta sẽ đòi lại công bằng cho muội muội ta.
Cũng thay trời hành đạo giết chết tên đại nghịch bất đạo Dạ Thần Thiên."
Tống Vũ Huyền cất giọng vững vàng, hàm chứa tình cảm sâu nặng chậm rãi nói tiền căn hậu quả ra.
Chuyện tàn nhẫn không chịu nổi được phân tích trước mặt chúng tướng sĩ, lúc xúc động, thậm chí có người rơi lệ! Nhất là khi nói đến sự ẩn nhẫn, hy sinh của Tống Ngâm Tuyết, không ít tướng sĩ than thở ai oán, bọn họ nhìn nàng đứng bên cạnh Tống Vũ Huyền, ánh mắt đầy tôn sùng kính ý!
"Thề giết Tống Vũ Thiên, báo thù cho Vương phi! Thề phá vỡ chính quyền của tặc tử, rửa sạch ô danh cho vương phi!"
Khi mọi người nghe Tống Vũ Huyền tự thuật xong, đều xúc động phẫn nộ! Bọn họ giơ tay lên cao, hai quân hòa hợp thành một thể, cùng chung mối thù chỉa mũi dùi về con người ngồi trên ngôi cao, nhưng lại táng tận thiên lương kia!
Chân tướng được nói ra, toàn quân rung động, bộ hạ vốn đã thề chết đi theo, hôm nay sau khi biết được bí mật động trời như thế, càng khăng khăng một mực, dốc sức đáp đền! kích động trong lòng không thể so sánh với thường ngày, những lời nhiệt huyết nóng lòng được thốt ra, đợi đến ngày giằng co trên sa trường! Ngoài thành quân thế tăng vọt, mà hai người trong thành lại nhìn nhau thật sâu.
"Ngâm Tuyết......"
Tràn ngập thâm tình, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của người ngọc trước mặt, Tống Vũ Huyền ôn nhu, trầm giọng nói.
"Ngâm Tuyết, muội chịu khổ......"
"Ca ca, muội không thấy vậy."
Trở tay cầm bàn tay đang vuốt ve mặt mình, Tống Ngâm Tuyết cười nhẹ, nụ cười nhẹ nhàng mà buông lỏng, hoàn toàn không làm bộ, khiến người bên cạnh nhìn thấy mà sinh lòng ghen ghét.
Tống Vũ Huyền quay sang Lâm Phong vẻ mặt khó chịu.
" Ngâm Tuyết nhà ta gả đến Bắc Thần của ngươi đã phải chịu không ít thiệt thòi, người làm tướng công như ngươi lại không bảo vệ được muội ấy?"
Lâm Phong im lặng không thể mở lời.
Không bảo vệ được nàng, khiến nàng phải chịu hàm oan đều là lỗi của hắn.
Ngâm Tuyết thấy vậy kéo tay Tống Vũ Huyền.
" Ca huynh đừng trách chàng ấy, là do muội tự ý hành động không nói cho chàng biết."
" Muội xem nữ nhi gả đi đều như vậy a, chỉ biết nói giúp người ngoài.
Ca đây là đang giúp muội đòi lại công bằng a."
Lâm Phong nghe vậy vội nhận lỗi.
" Không bảo vệ tốt cho nàng là lỗi của đệ, hôm nay đệ xin dùng tính mạnh của mình ra đảm bảo sẽ không để Ngâm Tuyết nàng ấy chịu bất kì nguy hiểm nào cũng sẽ không để nàng phải gặp nguy hiểm nào."
Lâm Phong vẻ mặt kiên định.
Tống Vũ Huyền nghe vậy trong lòng cũng cảm thấy an tâm gật đầu.
Đêm nay, chúng quân cùng vui, bọn Tống Ngâm Tuyết ở quân doanh trong thành nâng cốc chúc tụng.
Bởi vì không muốn có quá nhiều người quấy rầy, cho nên trong doanh trướng chỉ có mười hai người bọn họ cùng ngồi, chủ tọa là Tống Vũ Huyền, hai bên là Tống Ngâm Tuyết cùng với mười người.
"Ngâm Tuyết, một chén này, ca ca mời muội!" Nâng chén rượu lên cao, Tống Vũ Huyền cười khẽ, giờ phút này, hắn không còn là Nhị hoàng tử một mực nghiêm nghị, uy lực nữa rồi, mà là một người toàn thân tràn đầy hạnh phúc cùng vui sướng.
"Được!"
Khó có dịp biểu hiện ra tính cách thật như vậy, Tống Ngâm Tuyết tươi cười, không chút ngần ngừ uống một hơi cạn sạch, bộ dạng tiêu sái phong nhã, khiến Lâm Phong không thể dời mắt.
Người ngọc của hắn bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào đều xinh đẹp như vậy, đều động lòng người như vậy, khiến hắn không cách nào không thương, không cách nào dứt bỏ!
Ánh mắt trầm mê nói ra tiếng lòng, nhìn Lâm Phong với cặp mắt bao hàm thâm tình, Tống Vũ Huyền nở nụ cười, cười rất ngọt ngào.
Từ xưa anh hùng thích người đẹp, muội muội của hắn, chính là người tốt nhất, đẹp nhất trong thiên hạ này! Ngẩng đầu nhìn từng người trên chỗ ngồi, Tống Vũ Huyền thu liễm tâm thần, sau đó bưng chén rượu, chậm rãi mở miệng hỏi.
"Ngâm Tuyết, hôm nay thế cục đã định, hai quân của huynh và muội cũng đã tụ hội, kế tiếp, cũng nên đến lúc có hành động rồi chứ?"
"Nên có hành động.
Tin tức huynh và muội hội quân, chắc rằng ít ngày nữa sẽ rơi vào trong lỗ tai Dạ Thần Thiên, nếu như lúc này hắn còn có thể ngồi yên được, vậy hắn cũng không gọi là Dạ Thần Thiên nữa......"
Nghe được Tống Vũ Huyền nói như vậy, Tống Ngâm Tuyết thu hồi nụ cười, trên mặt hiện ra một tia trào phúng, sau đó không nhanh không chậm nói.
"Hôm nay bất luận là quân sự, kinh tế, chính trị, dư luận, hết thảy đều bất lợi cho hắn, nếu như lúc này hắn còn không hành động, ngai vàng khổ sở giành giật, có thể nói là mất trắng! Dạ Thần Thiên sẽ không từ bỏ, cho nên bất luận như thế nào, một trận chiến này cũng hết sức căng thẳng......"
"Ngâm Tuyết ý của muội là......"
Tống Vũ Huyền trầm ngâm, trong lòng mơ hồ có thâm ý.
Mà lúc này, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười, trong ánh mắt nhìn về phía người bên cạnh tràn đầy nghiền ngẫm cùng hung ác, một tay nàng mân mê vành chén, chậm rãi, từng chữ từng câu nói.
"Dạ Thần Thiên cùng chúng ta, một trận chiến định thắng bại!"