Vương Phi! Nàng Háo Sắc

Chương 71: Điều kiện thứ ba




Quân Bình Phủ!

Vì Hàn Lãnh Thiên vừa trở về, liền bị Hàn Ngôn Duẫn cấp tốc triệu kiến trở lại, khiến tâm tình Lăng Lạc Nhân thêm tệ đi. Vốn nàng chỉ muốn hờn dỗi một chút, mà lúc này kẻ cần đến chịu lỗi thì không thấy, chỉ thấy người không cần lại vác mặt đến.

“ Vương phi, ta có thể thỉnh người giúp ta một việc được không?” Tư Đồ Ngọc mặc dù biết Lăng Lạc Nhân không vui, cầu tình lúc này không phải sáng kiến hay. Nhưng hội tứ quốc sắp cận kề, mà hắn cũng nên thu xếp tiến cung, đành liều mình hạ giọng xin giúp đỡ.

Trong hai ngày qua, hắn đã suy xét và vạch rõ vấn đề. Muốn thành công đem Dương Tinh Linh về Bắc Kỳ, trước tiên phải tìm cho nàng danh phận, hắn sẽ lấy tư cách bát vương gia bắc quốc đến liên hôn. Giao bang hai nước sẽ càng thêm khắn khích, hắn lại dễ dàng ăn nói với hoàng huynh mình, vừa ôm được mỹ nhân, không phải nhất tiễn tam điêu sao?

Chỉ là, cái danh phận kia phải tìm người hợp lý để nhờ phong tặng. Mà người duy nhất có thể giúp hắn chỉ có nhị vương phi. Tình thế cấp bách, hắn đành liều lĩnh đến đàm phán.

“Ngươi chắc ta sẽ giúp được?” Vẻ mặt Lăng Lạc Nhân cay cú cộc cằn hỏi lại. Có thể vừa rồi vì chưa ngủ đủ giấc, hoặc vì Hàn Lãnh Thiên không có ở đây không ai xoa dịu cơn tức của nàng. Chuyện mình giải quyết chưa xong, hơi đâu quan tâm người khác như thế nào?

“Vương phi, người nhất định giúp được” Tư Đồ Ngọc nghe vậy càng thêm gấp gáp. Luống cuống tay chân nên động đến vết thương, khiến hắn đau đến nhăn răng chảy nước mắt. Nếu nhị vương phi không giúp được, trên thế giới này còn kẻ thứ hai sao?

“Chuyện gì?” Mặc dù rất không muốn quan tâm, nhưng thấy cái tên bát vương gia kia tỏ vẻ khẩn trương. Lăng Lạc Nhân không nỡ làm hắn tức đến ói máu, đành hạ giọng một chút hỏi han. Nếu trong khả năng thì nàng giúp, vượt khả năng, đành…Đào hố, đợi hắn đột quỵ té xuống lấp hố an ủi hắn là xong.

“Có thể nhờ vương phi cầu tình cho Linh nhi một danh phận?” Tư Đồ Ngọc nghiêm túc nhìn Lăng Lạc Nhân rồi nói. Chỉ cần bấy nhiêu là đủ, mọi chuyện còn lại hắn có thể tự mình giải quyết. Chuyện này hắn vốn không muốn Dương Tinh Linh biết, nên nhân lúc vừa rồi giả vờ sai nàng đi nấu thuốc. Hắn mới có thể nhân lúc này tìm nhị vương phi nói chuyện.

“Ngươi không muốn Linh Linh biết?” Lăng Lạc Nhân nhìn Tư Đồ Ngọc đầy khó hiểu. Nếu đoán không lầm, thì ra vừa rồi hắn cố ý dời Linh Linh đi chỗ khác. Là vì chuyện này sao? Nhưng vì sao phải che giấu? Cảm giác nhớ đến Hàn Lãnh Thiên cũng giấu mình. Nàng mơ hồ cũng muốn biết lí do.

“Ta sợ Linh nhi sẽ lo lắng, vì nàng, ta sẽ làm tất cả” Tư Đồ Ngọc ánh mắt kiên định nói. Nếu có thể, hắn xin thay nàng gánh hết tất cả, miễn môi nàng mãi nở nụ cười, ánh mắt không vướng chút ưu tư. Dù trả giá bằng đại giới, hắn tuyệt không hối hận. Nhưng vấn đề, đây là Nam Việt, quyền hạn hắn rất có giới định, không thể tuỳ tiện làm mọi thứ.

Lời Tư Đồ Ngọc vừa nói khiến Lăng Lạc Nhân tỉnh ngộ. Cái tên mặt đá kia cũng như vậy sao? Vì nàng mà làm mọi chuyện? Nếu xem xét kỹ vấn đề, cuộc thi tuyển phi kia hắn đã dụng tâm bao nhiêu? Trong lòng chợt dâng lên nỗi xúc động mãnh liệt. Lăng Lạc Nhân bây giờ hoàn toàn đem oán giận hết thảy cho lên núi hóng gió.

“ Ta sẽ có hết sức, ngươi yên tâm.” Lăng Lạc Nhân giờ phút này thả nhẹ hơi thở. Nhìn Tư Đồ Ngọc như cam đoan. Danh phận phải không? Không thành vấn đề. Mà vấn đề ở đây là, nàng có nên mặt dày đòi hỏi chút lợi nhuận? Lại nhớ đến Dương Tinh Linh vì nàng không màng nguy hiểm bảo vệ. Thôi vậy, xem như hồi môn giúp nàng xuất giá đi >.<

“ Đa tạ vương phi ta nhất định không quên ân đức của người” Có được lời giao ước, Tư Đồ Ngọc mừng như điên, không để ý vết thương mà đứng dậy cúi đầu thành khẩn đa tạ. Tưởng rằng sẽ mất thời gian khá dài để dụ dỗ, nịnh nọt, có khi cần cám dỗ nữa Lăng Lạc Nhân mới đồng ý. Hiện giờ thì tốt rồi.

“Còn nhớ điều kiện thứ ba không?” Lăng Lạc Nhân tự nhiên rót cho mình ly trà. Ha... xem bộ dáng của tên bát vương gia này đắc ý, nàng cũng ‘nhân từ’ tặng cho hắn một chút kinh hỉ. Hiện tại tâm tình nàng không tệ, cũng không đến nỗi quá đáng dọa hắn bỏ của chạy lấy người.

“...” Cái này có phải như câu ‘ đưa ngươi lên chín tầng mây rồi cho ngươi rơi xuống vực thẳm’? Khóe miệng Tư Đồ Ngọc co giật thái quá. Suýt nữa hắn đã quên giao ước này rồi. Làm sao hắn lại nghĩ nhị vương phi này biết thương xót kẻ khốn khổ như hắn đây?

“Sao? Đã quên?” Trong lòng nhịn cười đến âm dương đảo lộn. Ngoài mặt Lăng Lạc Nhân lại tỏ vẻ như mất hứng. Mà người làm nàng mất hứng là ai? Nếu Tư Đồ Ngọc ngước mặt lên nhìn sẽ phát hiện nét đùa cợt trong mắt nàng. Chỉ có điều, hắn thông minh bị thông minh hại. Cứ nghĩ ai cũng sẽ như hắn, thích khi dễ người khác sao?

“ Không…Không, xin vương phi dạy bảo” Tư Đồ Ngọc cắn chặt răng chấp tay khẽ cúi thấp đầu hướng về Lăng Lạc Nhân. Tất nhiên, hắn là vương gia, tiền tài hay quyền lực, hắn điều có thể thõa mãn nàng. Có điều, vị vương phi này có đơn giản chỉ là muốn những điều đó? Tâm hắn chợt có chút hoảng hốt.

Khốn kiếp, nếu để cho hoàng huynh hắn thấy tình cảnh hắn cúi đầu cầu kẻ khác sẽ không chút thương xót lôi hắn về đánh một trận nhừ tử mới là lạ. Bởi vì là vương gia được vua Bắc sủng ái, hắn có thể nói là dưới một người mà trên vạn người. Muốn gì, điều có thể sử dụng đầu óc thông minh để đạt được. Đến cả hoàng đế Bắc Kỳ còn đôi khi hỏi ý kiến hắn. Mà bây giờ nhìn đi, hắn cầu ai không cầu, lại đi cầu nữ nhân, tốt rồi, hình tượng hắn cao cao tại thượng, lúc này bị hạ thấp đến không thể thấp hơn. Nhưng đây là Nam Việt, có thể nói đó là may mắn đi.

“ Tốt. Ta chỉ cần ngươi đối xử tốt với Linh Linh điều kiện thứ ba hôm nay sẽ bắt đầu tính” Lăng Lạc Nhân mỉm cười nhẹ nhàng nhấp ly trà, không quan tâm kẻ nào đó đang há miệng hốc mồm đứng hình trước mắt. Tâm tình tốt, dù uống trà bình dân cũng trở thành cực phẩm. Xem ra khẩu vị liên quan tâm trạng rất nhiều.

“ Ta nhất định” Tư Đồ Ngọc sau một hồi mắt chữ A miệng chữ O thì kinh ngạc nhìn Lăng Lạc Nhân, biết mình bị nàng dọa cũng không giận. Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa hại hắn phải nghĩ trăm phương ngàn kế để dụ dỗ nàng rồi, cũng may nàng không quá đáng. Xem như kế hoạch đón thê tử đã hoàn thành một nữa rồi, nữa còn lại thì đơn giản hơn nhiều.

Sau khi Tư Đồ Ngọc trở về phòng, Dương Tinh Linh liền tìm đến Lăng Lạc Nhân. Thật ra từ khi nhị vương phi trở về, nàng cảm giác được hình như tiểu thư có chuyện gì đó phiền muộn, nhưng có tên bát vương gia kia nàng chưa muốn đề cập.

“ Tiểu thư, người có tâm sự sao?” Dương Tinh Linh bước vào phòng, thấy Lăng Lạc Nhân chau mày ủ rũ nằm dài ra bàn than thở, nàng liền đến bên cạnh ngồi xuống hỏi thăm. Ít ra cũng cần biết nguyên nhân, để vương gia hỏi đến, có đường mà trả lời.

“Linh Linh, hãy trả lời ta, nàng là do Thiên phái đến bên ta?” Lăng Lạc Nhân sau khi kết nối lại mọi chuyện, tuy có chút tức giận với Hàn Lãnh Thiên, nhưng quan trọng hơn hết là, nàng đã yêu hắn. Nếu trong cuộc thi tuyển phi, muốn nàng rơi vào kế hoạch, Dương Tinh Linh chắc chắn là thuộc hạ của hắn. Vậy… Khi bị Tư Đồ Ngọc bắt giữ, cũng là hắn sai bảo Linh Linh cứu nàng? Hắn yêu nàng đến cỡ nào mà có thể vì nàng bảo hộ đến vậy?

“Dạ, tiểu thư” Dương Tinh Linh có chút ngạc nhiên, nhưng không hề che giấu mà thừa nhận. Lần đầu tiên, vì muốn sắp xếp kế hoạch cải trang thành nha hoàn nên Dương Tinh Linh rời đi thu xếp tình cảnh để tiếp cận. Nhưng vì nguyên nhân đó, Lăng Lạc Nhân bị những tên áo đen nhầm lẫn bắt. Sau đó chủ nhân sai nàng tìm dấu vết, lại đến chậm một bước, để Tư Đồ Ngọc tóm được. Để theo dõi và cứu tiểu thư, Dương Tinh Linh liền bị số đào hoa đeo bám.