Vương Phi! Nàng Háo Sắc

Chương 43: 'Bá Vương' Cầu Lạc Nhân




“Linh Nhi, nàng xem có phải thế này không?” Ngây ngô cười với thành quả của bản thân,Tư Đồ Ngọc hài lòng với tác phẩm trước mắt. Không cần phải nói hắn lợi hại, mà sự lợi hại chính là bản năng tư duy của hắn được hình thành từ rất sâu. “(tự kỉ nữa)

Dương Tinh Linh trợn tròn mắt, không phải chứ? Thật sự có thể làm tốt như vậy sao? Nàng chẳng biết có nên nghi ngờ hắn đã học nấu ăn từ trước hay không, sao chỉ cần nói sơ cách làm, liền có thể làm tốt đến như vậy, thật nghi ngờ.

Kể từ khi Tư Đồ Ngọc chấp nhận điều kiện hai của vương phi, thái độ của nàng khi nhìn hắn hoàn toàn thay đổi. Không còn chán ghét hay bài xích, có lẽ thực sự hắn chẳng xấu xa như nàng nghĩ.

Nhìn gương mặt tiếp xúc với nhiệt trở nên đỏ hồng. Những giọt mồ hôi thoát hiện ra trên làn da trắng tuyết khiến Dương Tinh Linh một trận giật mình. Từ khi nào bản thân lại nhìn hắn thuận mắt đến như vậy? Từ lúc đầu là do hắn khi dễ, khiến nàng có thành kiến đến bây giờ, hiện tại lại không hề chán ghét như trước?

“Tạm ổn, nhưng ăn thì chưa biết” Tránh ánh nhìn của Tư Đồ Ngọc cùng dời đi sự chú ý của bản thân,Dương Tinh Linh đưa ra nhận xét của mình về đĩa thức ăn vừa làm xong. Nếu khen, biết đâu khiến hắn tự cao tự đại? Vậy không khen cũng chẳng chê là ổn.

Vương phi bảo nàng phải dạy cho hắn mọi thứ, nhưng thực chất đang giúp cả hai kéo gần khoảng cách. Đồng thời, để nàng từ từ tìm hiểu con người này. Cái đáng nói ở đây, hắn là bát vương gia bắc quốc, còn nàng chỉ là một nha hoàn, làm sao có thể?

“Vậy nàng dùng thử đi” Tư Đồ Ngọc đưa đôi đũa, ánh mắt mong chờ sự thưởng thức của nàng. Gần đây nhìn cử chỉ cùng hành động của Dương Tinh Linh,Tư Đồ Ngọc rất thỏa lòng. Phải chăng hắn thực sự có cơ hội? Như vậy còn gì tốt bằng nữa chứ.

Trời ạ, hắn có biết vẻ mặt kia có biết bao mê hoặc không chứ? Mà khoan, vì sao...nàng lại quan tâm đến điểm này? Đây...đây là bản tính của vương phi nhà nàng mà? Từ khi nào nàng đã bị lây nhiễm đáng sợ như vậy? Đầu suy nghĩ nhưng tay đã mau lẹ nhận đôi đũa...bắt đầu thử.

“Cũng được, lần sau cho nhỏ lửa một tí sẽ tốt hơn” Nói xong để đũa xuống quay bước nhanh chóng rời đi. Dương Tinh Linh nàng chẳng phải là một Bạch Ảnh được huấn luyện tốt hay sao? Một chút khó khăn kia vậy mà không đối đầu được? Ôi...mất mặt nàng quá đi “

“Cần nhỏ lửa? Ừm, ta sẽ nhớ” Vì cố gắng lắng nghe lời phê bình,Tư Đồ Ngọc lại không nhìn ra vẻ ngại ngùng của Dương Tinh Linh vừa rồi, nữ nhân của hắn lúc nào mà chẳng mạnh mẽ? Nhưng đấy là trước kia, hiện giờ...nàng đã khác @.@

________________________

Sau khi giao phó cùng Dương Tinh Linh, Lăng Lạc Nhân một cước đá Tư Đồ Ngọc ra khỏi vùng tị nạn. Kế hoạch của nàng là đòi nợ, nhưng cần một tên lúc nào cũng lắm lời làm gì? Thà rằng chuyển hắn tới chỗ cần thiết thì tốt hơn. Chứ lúc rảnh điều tìm đến nàng hỏi thăm thì...kẻ xui xẻo chính là bản thân rồi.

Nhưng việc đời mấy khi theo ý muốn, vừa tống tên tự mãn thì kẻ tự cường đến. Cũng may chỗ dựa của nàng rất vững, nên có thể tự nhiên tiếp đón, không hạn chế bởi quyền thế đối phương. Nói gì thì nói, phu quân nàng rất được nha.

“Lão tam..ý ngươi là...Hoan nhi ở phủ của ngươi?” Khép mắt nguy hiểm, Lăng Lạc Nhân nhìn cái tên "Bá Vương" đang âu sầu ảo não kể về thành tích tán tỉnh mỹ nhân của mình bị thất bại như thế nào. Chết tiệt, cũng chỉ vì lo lắng cho nàng, Hoan nhi đắc tội với Hàn Khiết Luân, và một mình gánh chịu hậu quả. Cũng may, tỷ muội nàng có bản lãnh, khiến hắn bán đứng trái tim mình =”=

“Nhị tẩu, thật ra...vì ta rất thích Hoan nhi, mới dùng cách như vậy” Lời nói ra Hàn Khiết Luân lại liếc về phía cái người nhàn nhã cầm quạt thổi gió nhẹ nhàng cho thê tử. Âm thầm chất vấn, nhị ca, ít gì đệ cũng học tập từ huynh, vì sao không giúp đỡ nhau vậy? Có quá bất công cho đệ không?

“Như ngươi kể...kế hoạch Phượng tỷ đưa ra...đã thất bại?” Cho nên mới đến tìm nàng giúp đỡ? Cũng may người kia là tỷ muội tốt của nàng, vậy thì...cũng nên tìm chút lợi nhuận gì đó từ cái tên "Bá Vương" này rồi? Mỉm cười tiếc nuối: Hoan Hoan,không phải ta bán đứng nàng, mà là...lực hút từ trường của đồng tiền quá lớn đi “

Gật đầu xót xa, Hàn Khiết Luân nhớ lại kế hoạch trước, chẳng những thất bại, còn báo hại hắn mất trắng 5 vạn lượng cho cái tên chết tiệt Triệu Tử Khiêm. Nói cái gì mà tiền phí hộ cùng thuốc men, chính xác hơn là thừa cơ hút máu người, hắn nhất định ghi nhớ món nợ này.

“Vậy ngươi tìm ta là muốn giúp đỡ?” Haha, đừng nói nàng thừa nước đục thả câu nhá, lợi nhuận trước mắt mà không biết nắm bắt đích thực kẻ ngốc. Chỉ là...nàng lấy những thứ do công sức bỏ ra thôi, như vậy cũng xem như không quá đáng đi?

“Đúng vậy” Gật đầu thừa nhận. Nếu so với Hoàng hậu, Lăng Lạc Nhân chiếm nhiều ưu thế hơn. Nàng vừa là tỷ muội với Sở Hoan Hoan, vừa là tiểu thư của nàng ấy, biết đâu có thể giúp hắn hoàn thành ước nguyện to lớn này?

“Được...nhưng ta có điều kiện” Gương mặt Lăng Lạc Nhân tỏ ra nghiêm túc, từ sâu trong lòng âm thầm mừng rỡ. Năm nay có lẽ Lăng Lạc Nhân gặp tướng phát tài rồi. Bao nhiêu mối làm ăn lớn đều dựa vào nàng, xem ra giấc mơ làm phú bà giàu có nhất Nam Việt không quá xa.

“Nhị tẩu cứ nói, chỉ cần Hoan nhi đồng ý bước lên kiệu hoa của ta, điều kiện nào ta cũng chấp nhận” Hàn Khiết Luân có thể vì nàng mà chấp nhận tất cả, chỉ mong tấm chân tình này sẽ được Sở Hoan Hoan đón nhận, như vậy đối với hắn đã là đầy đủ.

Nhìn vẻ mặt khiến định kia khiến Lăng Lạc Nhân hài lòng.Tỷ muội nàng lại được kẻ có lòng như thế nhìn trúng? Còn là tam vương gia? Lúc này Lăng Lạc Nhân quay đầu lại ngước nhìn Hàn Lãnh Thiên vẫn với công việc thổi gió, làm nàng càng thêm khẳng định cảm giác Phượng Kỳ khi muốn nàng tham gia tuyển phi là như thế nào.