Hoàng hôn dần rơi, ông mặt trời đỏ rực như say rượu phải đi ngủ (miêu tả có kinh dị lắm không ta=.=) Cổ đại cái gì cũng đẹp, cái gì cũng tốt. Không khí thì trong lành, bầu trời xanh thẳm mát mẻ. Đến cả ánh chiều cũng đỏ vàng rực rỡ, cảnh sắc đẹp thế này vẫn có kẻ khó chịu, vẻ mặt hầm hầm như đang tìm người để tính sổ.
"Hoàng Huynh cùng tẩu tẩu như vậy có ý gì?" Sau một thời gian thẩm vấn, hâm dọa, vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống ba nữ nhân 'mang' hài nhi Hàn Khiết Luân, các nàng cuối cùng không chịu nổi áp lực quá to lớn, khai từ đầu đến gốc rễ luôn >"<
Tức giận, nộ khí chẳng thể giảm, Hàn Khiêt Luân không nói hai lời vào cung chất vấn. Hừ, cũng không nghĩ bản lĩnh của hắn như thế nào, mà lại đem ba kẻ gió thổi là bay kia ra diễn trò? Trò với họ, nữ nhân của hắn mới là 'bá chủ' nữ nhân trong hàng nữ nhân.
"Tam Đệ, đệ tức giận vì chuyện gì?" Hàn Ngôn Duẫn biết còn cố giả vờ. Hồ Vương là ai? Cho dù ba nàng có khai, hắn vẫn có cách thuyết phục đệ đệ mình, chỉ cần biết cách vận dụng trí óc là được.
"Lão Tam, ngươi vì sao khó chịu như vậy?" Phu xướng phụ tùy, nếu phu quân đã như vậy, Phượng Kỳ cũng không ngại mặt dày phối hợp để diễn theo, dù gì kết quả có Hàn Ngôn Duẫn gánh là được, nàng vô can ="=
"Hai người còn giả vờ?" Quá đáng, nếu không chính tai nghe, Hàn Khiết Luân còn tưởng mình vu oan giá họa cho người khác. Nhưng mà ngoài hai người bọn họ, ở Nam Việt còn lòi ra kẻ thứ tư sao? Đáng hận, vợ chồng nhà này đúng là hiếp người quá đáng, cơn giận này nuốt trôi không nổi.
"Giả vờ? Lão Tam, ngươi nên giải thích nha" Không sai, Phượng Kỳ là cố ý giả vờ. Người hạ lệnh là Hoàng Đế Nam Việt, ai dám trị tội? Không tin hắn có thể làm gì, chỉ là...nàng cảm giác hành hạ người khác có một chút thú vị, đặc biệt là tên 'Bá Vương' chuyên bắt nạt người khác. Khẩu vị không tồi, không tồi.
"Tẩu... tẩu cố ý" Dù đã biết, nhưng Hàn Khiết Luân bị cơn tức nuốt đi lí trí. Vì có chỗ dựa vững chắc, tẩu tẩu kia còn sợ chuyện gì? Nhìn tư thế hết sức tự nhiên của Phượng Kỳ, xem mọi chuyện không liên quan đến mình, làm hắn một bụng tức tối, nói không ra lời.
"Là chúng ta đang giúp đệ" Đùa bấy nhiêu cũng đủ, với cá tính của Hàn Khiết Luân, Hàn Ngôn Duẫn chỉ cần dừng lại đúng lúc là sẽ giải quyết được. Có điều...mọi việc nên thêm bớt một tí.
"Giúp cái rắm, là huynh đang phá hại" Hàn Khiết Luân trợn mắt hầm mắng. Giúp? Đến nông nỗi này lại nói rằng đang giúp? Có quỷ mới tin. Nếu không tại bọn họ đổ thêm dầu vào lửa, hình tượng của hắn đang xây dựng, sẽ không vì ba nữ nhân kia mà thành phế thải. Có cần hắn ba quỳ chín lại đội ơn công đức, ca ngợi việc làm của hai kẻ vô công rỗi nghề này không?
"Lão tam, có gì từ từ nói, đúng vậy là hai chúng ta đang giúp ngươi " Phượng Kỳ trong lòng cũng bắt đầu đính chính. À...Phải nói giúp chỉ có ba, mà phá tới bảy. Nhưng câu này nàngchẳng dám thêm vào, sợ rằng, càng chữa...lửa sẽ càng bốc cao, tới lúc đó...thảm a thảm, nàng sẽ mang danh tội phá hủy một cành hoa tổ quốc, không đáng không đáng.
"Vậy tẩu nói thử xem, giúp chỗ nào?" Mọi việc rành rành mà còn dám biện luận? Đã như vậy Hàn Khiêt Luân cũng không ngại ngồi xuống mà nghe thử, cái gọi là biện luận kia cao siêu tới đâu, làm sao cứu vãn được tình thế hiện tại. Chỉ cần Sở Hoan Hoan không hiểu lầm, hắn sẽ bỏ qua.
"Thứ nhất,chuyện ba nữ nhân kia,ta sẽ giúp ngươi giải quyết" Phượng Kỳ oanh liệt hiên ngang đứng ra thảo luận. Ừm, người buộc phải tự mở, có làm có nhận thôi. Quan trọng là, nàng sẽ không đứng đầu sóng ngọn gió để người chỉ trích, mà vật hi sinh không ai khác....là phu quân số một kia >"<
"Điều đó còn phải nói?" Nếu Hàn Khiết Luân giải quyết được cần tìm đến đây sao? Cái nữ nhân kia thật khó dạy bảo, cái gì mà không liên quan,thật tức chết hắn mà. Mọi chuyện do cả hai vị vô công rỗi nghề kia làm, thì phải đứng ra giải quyết.
"Thứ hai, ta sẽ bày cách ngươi chinh phục nàng" Vẻ mặt hiện lên nét gian manh. Đều là nữ nhân, nàng rất hiểu nữ nhân cần gì, và không thích gì. Có sự giúp đỡ hoàng hậu Nam quốc, mọi việc sẽ đâu vào đấy thôi.
"Thật sự?" Vẻ mặt từ u ám, phút chốc trở nên sáng rực. Hàn Khiết Luân lấy lại tinh thần, có đại tẩu giúp đỡ thì trở thành chuyện khác. Kia không phải Nhị Ca cũng đạt ý nguyện đó sao? Hắn chắc chắn không đến nỗi tệ hại đâu.
"Cứ tin ở ta" Phượng Kỳ vỗ ngực cam đoan. Phải nhớ câu, nhan sắc có hạn, thủ đoạn thì không giới hạn. Nếu thất bại keo này, phải nhanh chóng bày keo khác. Gặp khó vẫn tiến mới đạt được những gì mình muốn.
"Được, vậy hiện tại, sau khi làm rõ mọi việc, cần làm thế nào?" Nói đến chuyện lấy lòng nữ nhân, với Hàn Khiết Luân là rất khó. Trước kia, bị nữ nhân đeo bám cảm thấy rất phiền phức. Hiện tại hắn bám theo, Sở Hoan Hoan có cảm thấy phiền phức?
"Phải thực hiện 'Kế Hoạch Tác Chiến'" Phương Kỳ vẻ mặt am hiểu, phút chốc sắp biến thành Gia Cát Lượng thứ hai. Phàm là nữ nhân không ham danh hoa phú quý, hoặc bề ngoài vô song, thường người đó rất khó đưa vào khuôn khổ, nhưng không phải là không có cách, chỉ cần có thời gian.
"Kế Hoạch Tác Chiến?" Hàn Khiết Luân bỗng nổi lên sự đề phòng. Nhìn kìa, vẻ mặt tẩu tẩu hắn hết sức nham hiểm, tốt nhất là đừng tổn hại gì Hoan Nhi của hắn, nếu không, cho dù đạt được kết quả hắn cũng không bao giờ thực hiện, tình cảm chỉ dựa trên sự tự nguyện, mặc dù...kèm theo một ít thủ đoạn =.=
Không biết mọi chuyện ra sao, nhưng chắc một điều, kiên trì sẽ vượt qua mọi trở ngại. Muốn tìm đến một tương lai phía trước, dũng khí và nghị lực phải vững, thất bại...vẫn tiếp tục thực hiện.
__________________________________________
"Haizzz" Lăng Lạc Nhân chán nản nhìn chiếc giường thở dài. Hôm qua vì mệt mỏi nên ngủ quên trời quên đất, hôm nay vừa được ngủ buổi trưa, vừa nghỉ ngơi thoải mái, hiện tại tinh thần rất tốt. Nhớ lại không biết khi tên kia 'Bò' lên giường lúc thành thân có phát hiện bộ dáng xấu xí của nàng hay không?
"Vì sao không vui?" Vào cửa, Hàn Lãnh Thiên đã nghe tiếng thở dài, có phải lại xảy ra chuyện gì? Mới khiến nàng thất thần? Vẫn cử chỉ vô cùng tự nhiên, hắn ngồi xuống ghế rồi vỗ vỗ vào chân của mình.
"Ta...lo lắng" Lăng Lạc Nhân Nhìn vào động tác kia, không cần nghĩ nàng cũng hiểu và thực hiện, đứng dậy bước đến ngồi trên đùi Hàn Lãnh Thiên. Cả ngày bị nhắc nhở nhiều lần, người ngốc cũng phải bỏ vào óc một ít, huống chi là nàng?
"Có chuyện?" Hàn Lãnh Thiên nâng nhẹ gương mặt và nhìn sâu vào đôi mắt Lăng Lạc Nhân. Phân ưu cùng thê tử là trách nhiệm bổn phận một phu quân cần làm. Chỉ cần trong khả năng, bất cứ điều gì hắn cũng có thể thay nàng xử lý, chỉ cần đừng nhìn thấy dáng vẻ không vui kia.
"Chúng ta...phải ngủ chung sao?" Từ nhỏ, Lăng Lạc Nhân đã có thói quen ngủ một mình, chắc tại vì hôm qua có chút men, nên khiến nàng ngủ ngon đến vậy. Hôm nay hoàn toàn khác, có thêm một người tranh lãnh thổ, diện tích hạn hẹp làm sao đủ cho nàng tung hoành?
"Chúng ta là phu thê, nàng nói thử xem?" Dùng ngón trỏ và ngón cái nâng cằm, nhìn vào Lăng Lạc Nhân hắn ghẹo. Chỉ thế mà đã khiến nàng bất an? Nữ nhân này không biết trong đầu đang nghĩ gì nữa.
"Chỉ là không quen thôi" Phu thê phải ngủ chung một giường, nàng biết điều đó, đáng nói ở đây là tư thế ngủ, giường thì rộng, có thêm một người thành hẹp lại rồi, chẳng thoải mái tí nào cả.
"Rồi sẽ quen thôi" Mọi thứ đều có sự bắt đầu. Hàn Lãnh Thiên tin là mình sẽ chiếm được một phần trong cuộc sống Lăng Lạc Nhân. Sẽ làm cho nàng từ từ cảm nhận sự hiện diện của hắn và đón nhận,kể cả tình cảm.