Ngồi một mình cười vu vơ ngớ ngẩn, Lăng Lạc Nhân cảm thấy bản thân thật may mắn, cứ ngỡ khi
nào Quân Bình vương phủ sẽ chịu sự hành hạ của tên mặt đá, nhưng từ sáng đến giờ thấy hình như...hắn không phải người có tâm địa quá xấu, có nên tán thưởng biểu dương tinh thần thương xót người bị lưu lạc hay không?
Bất chợt nụ cười dừng lại, người xấu có ngốc mới thể hiện bên ngoài. Trên
tivi thường chiếu, kẻ xấu luôn tạo cho mình vẻ bề ngoài đứng đắn tao
nhã, bên trong thối rửa hết thuốc chữa, không biết tên kia có nằm trong
danh sách? Dù gì cũng đề phòng là tốt nhất, để đến khi đối mặt bớt ngỡ
ngàng.
”Haizzz....” Thở dài vì không biết đâu mới là con người
Hàn Lãnh Thiên, trong lòng Lăng Lạc Nhân thì chẳng mấy thành kiến, cảm
giác luôn không theo ý bản thân khi đối diện. Trước mặt hắn, nàng luôn
nghe theo một cách mất tự chủ, chả có chút đề phòng gì cả.
Nhưng
thực tế đôi khi rất phũ phàng, người với người đừng quá nên tin tưởng,
để khi bị tổn thương, thua thiệt chính là bản thân. Tất cả nói thì dễ,
làm rất khó. Cũng như sáng sớm nói không biết như thế nào đối diện hắn,
vậy mà chưa đầy một canh giờ, lại ngồi cùng hắn ăn uống, cảm thấy bản
thân lập trường quá kém.
Tinh thần chẳng tốt, Lăng Lạc Nhân quyết định đi quanh hậu viện xem có gì cần tìm hiểu. Dù gì cũng là nơi cư
trú, phải biết chút gì đó về chỗ ở, làm quen mọi người, sau này mọi việc sẽ thuận tiện hơn.
******
”A....đây là chỗ nào vậy?”
Khâm phục, đã biết bản thân mù đường, vậy mà không chịu gọi Tiểu Hỉ hay
Dương Tinh Linh theo cùng. Nơi này quá nhiều ngã, nhiều đường, khúc
quanh khúc quẹo, cứ như một mê cung rộng lớn, nên hiện tại...chúc mừng
nàng đã bị lạc =.=
”Vì sao chẳng thấy bóng người?” Mọi nẻo đường
chính từ cửa miệng, cái đáng nói là không có người lấy ai để hỏi? Đây là vương phủ, tìm một hạ nhân cũng khó thế sao? Lần sau phải rút kinh
nghiệm mới được.
Mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh hòn giả sơn, chỗ này thật khác biệt với những nơi vừa đi qua, phải nói rất đẹp và sạch sẽ,
hình như có sự chăm chút kỹ lưỡng. Lăng Lạc Nhân xoa bóp cổ chân sắp rã
rời vì mỏi, đôi mắt liếc nhìn xung quanh, tới khi...
”A...đó
chẳng phải cây Đào sao?” Chạy đến gốc cây, oa nhìn kìa, nhiều quá, lại
đang là mùa cho ra quả. Những trái Đào chín mộng khiến cổ họng Lăng Lạc
Nhân tiết ra chất lỏng, bụng đang đói, nhét thứ này vào thì còn gì bằng?
Không hề suy nghĩ, tay chân linh hoạt thoát cái đã trên cành cây, nàng cứ như một chú khỉ nhiệt tình vì một lý tưởng hết sức siêu việt, trên trời
dưới đất, ăn là quan trọng nhất =.=!
”Ngon ngon, rất ngọt, rất
mát” Vì sao đều là Đào, ở cổ đại có vẻ ngon hơn nhỉ? Cứ hết trái này lại tiếp tục hái trái khác, như thể bao nhiêu cũng không thỏa mãn được.
Lăng Lạc Nhân lại không quên, hái thật nhiều để khi tìm được đường về
chia cho hai nha đầu Tiểu Hỉ cùng Dương Tinh Linh, chắc chắn sẽ thích.
Kéo một vạt áo dài đầy ấp, Lăng Lạc Nhân tìm cách đi xuống. Có điều,một tay cầm áo, một tay...làm sao xuống? Phải cực lực và khó khăn đây. Ai bao
tham lam thì ráng mà chịu khổ vậy!
”Nhân Nhi, cẩn thận” Hàn Lãnh
Thiên Mắt thấy nàng đang từ từ chậm rãi đi xuống, nên cố gắng không phát tiếng động, để nàng bình tĩnh. Chỉ là,nhánh cây chuẩn bị nắm vào, có
một con rắn đang tiến lại.Mà con rắn kia, là rắn có độc.
Nói thì
chậm, chuyện xảy ra rất nhanh, từ tay cảm nhận được đau đớn, Lăng Lạc
Nhân nhìn lại thấy đang bị con rắn cắn vào ngón trỏ, bàn tay theo phản
xạ hất mạnh con rắn, đồng thời mất chỗ bám vào duy nhất...nàng đang rơi.
”Nhân nhi” Chết tiệt, hắn vẫn chậm một bước. Nhún người nhẹ nhàng đón nàng từ không trung. Sau khi tiếp đất, không chút do dự dùng miệng hút nhanh
máu độc, khi màu đen càng ngày lan nhanh khắp vùng da.
Màu đen từ từ thu lại diện tích, máu cuối cùng hoàn toàn biến thành đỏ, hắn mới xé mảnh vải trên người băng bó lại. Bàn tay nâng mặt Lăng Lạc Nhân chăm
chú nhìn vào để xem phản ứng có gì khác thường “Cho ta biết, nàng cảm
thấy thế nào?“.
”Ô ô...ta sợ” Do xử lý vết thương nhanh, chất độc chưa kịp xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, Lăng Lạc Nhân vẫn bình tỉnh để
nhận biết tình huống. Nhìn người trước mắt không màng nguy hiểm cứu nàng thoát chết, trái tim rung lên một hồi, ôm trầm hắn để bớt đi sự sợ hãi. Rắn độc rất nguy hiểm, đặc biệt là loại kịch độc, vừa rồi nhìn tay dần
chuyển màu đen, nàng đã sợ kinh hồn bạt vía.
”Không sao, không
sao rồi” Cánh tay to lớn vỗ về lưng, đem lại sự trấn an. Ánh mắt hàn
băng lại nhìn về nhóm người đang tập trung phía sau, bao gồm Dương Tinh
Linh và Tiểu Hỉ, không chút nghi ngờ tất cả đều quỳ xuống một cách sợ
hãi “Vương gia vương phi khai ân”
Sau khi giúp nàng ăn uống, vì
có thông báo Bát Vương Gia Bắc Quốc đến, hắn đành để nàng một mình rồi
đi xử lý. Kết quả sau khi trở lại để cùng dùng bữa trưa, lại chẳng thấy
bóng dáng nàng đâu.
Tìm đến nơi lại gặp xảy ra tình huống, cũng
may là đúng lúc, nếu không mọi chuyện thật khó mà tưởng tượng. Tim hắn
suýt nữa đứng lại vì sợ, có lẽ sau này phải bên cạnh nàng mọi lúc mới
thực sự yên tâm.
”Ta...ta đói” Cảm nhận không khí nồng nặc mùi vị chết chóc, Lăng Lạc Nhân đưa ra bộ mặt hết sức tội nghiệp nắm ống tay
hắn, nếu không nhanh chóng đánh lạc hướng ánh nhìn, biết đâu đạn rơi bom nổ là chuyện chẳng thể tránh =.=
”Được, ta đưa nàng đi dùng bữa” Sát khí không chút nghi ngờ mất đi, Dương Tinh Linh cùng Tiểu Hỉ thở ra nặng nề nhanh chóng đi lấy thức ăn. Trong chuyện này, hai người đáng
tội, chỉ mong vương gia nhẹ tay một chút.
”Cho gọi đại phu” Cho
dù đã hút sạch máu độc, nhưng phải cần kiểm tra kỹ mới hoàn toàn an tâm. Để lại những hạ nhân vẫn đang quỳ, đưa nàng trở lại tư phòng xem vết
thương, người khác sau này tính.
Được Hàn Lãnh Thiên nhẹ nhàng ôm trong lòng, ngước lên nhìn gương mặt với góc cạnh cương nghị, tim Lăng
Lạc Nhân đập sai một nhịp. Sự dịu dàng quan tâm khiến nàng rung động, có phải hay không trước đây từng trách lầm hắn?
Mạng sống mọi người hiện tại tuy được hóa giải, nhưng áp lực càng tăng. Vương gia rất để ý
vị tân vương phi này, xem ra về sau cần chuyên tâm một chút, kẻo nguy
hiểm rình rập.