Là một người hiện đại, những lễ nghi rắc rối thời cổ, sẽ khó mà có thể đáp ứng nổi =.=
Sau khi kết thúc những khoản rắc rối đầy mồ hôi và nước mắt, cuối cùng cũng nghe được câu 'Động Phòng Hoa Chúc' trong tivi đó chẳng phải được vào không gian riêng tư sao? Hành hạ lâu như vậy đã đến lúc nghỉ ngơi rồi.
Trang nghiêm như một vị Vương Phi đầy uy quyền, Lăng Lạc Nhân được người đưa vào phòng, thở nhẹ nhàng bước đến ngồi trên chiếc giường với một tư thế...Ừm phải nói rất giả dối, chết tiệt cái lưng nàng sắp đông cứng rồi.
Cảm thấy xong hết thảy mọi thứ, Dương Tinh Tinh cùng Tiểu Hỉ rời đi. Ở một nơi bóng tối nào đó, vẫn có người của Ảnh Hội ngầm quan sát và bảo vệ vị 'Vương Phi tôn quý' theo lệnh vương gia.
Âm thanh đóng chặt cửa vừa vang lên...
"A...chết tiệt, đau hết cả người ta rồi" Vứt bỏ chiếc khăn trên đầu cùng mũ phượng, Lăng Lạc Nhân đứng dậy dùng tư thế xoay người khởi động lại các khớp xương sắp bị mục nát vì thời gian. Thật là, chỉ là bái đường thành thân thôi, có cần lâu và phiền phức như thế không?
Những vị ẩn thân nào đó chứng kiến cảnh này, đôi mắt mở to hết công suất, có lẽ họ làm việc quá lâu nên bị hoang tưởng? Đúng..là hoang tưởng, có dịp phải mời đại phu kê toa mới được.
"Oa...thật phong phú nha" Hành động bị dừng lại khi mũi bắt được mùi vị, thức ăn thơm lừng. Nhìn một bàn ăn hết sức khoa trương, Lăng Lạc Nhân không kiềm chế nói thật với lòng mình. Nếu đã có lòng mang đến, vì sao lại không giúp họ xử lý hết tất cả? Xem như nàng đang làm việc thiện đi ="=(việc thiện à nha)
Hiện tại, hình ảnh chúng ta sẽ chứng kiến là một tân nương tử với tư thế ngồi thoải mái, tay áo xoắn lên tận khủy, một chân để trên ghế, một chân thả tự do sảng khoái ăn uống. Muốn bao nhiêu tự nhiên có bấy nhiêu tự nhiên >"<
"Ừm ngon, rất ngon, đồ ăn vương phủ đúng là có khác" Một tay cầm đùi gà, một tay cầm đũa gắp những thức ăn màu sắc hấp dẫn đang bày ra, thỉnh thoảng cầm bình rượu rót tự cạn chén. Lăng Lạc Nhân thầm nghĩ, có lẽ dạo này tửu lượng khá rồi,uống một bình vẫn tỉnh? Với lại rượu giao bôi chỉ dùng loại nhẹ,uống cảm giác như nước trái cây đem ủ thành vậy. Có điều,rượu nào mà chả say? Quan trọng là ít nhiều thôi.
'Rầm'
"Ngon, Rượu gì mà ngon thế? " Lăng Lạc Nhân Không biết loại gì, chỉ thấy mùi vị rất giống trái nho, lại có chút chua chua chát chát cay cay, đậm đà ngon ngọt. Nàng thầm tính hôm nào tìm cách lấy vài bình để dành về sau đọ tửu lượng với Phượng Kỳ. Nghĩ rồi lại cầm bình nốc một hơi lấy sức ăn tiếp.
'Rầm'
"Âm thanh ồn chết được" Mặc dù thoải mái ăn uống, nhưng bên ngoài vẫn rất náo nhiệt, ăn thì dùng miệng mà ăn, vì sao lại nói nhiều như thế chứ? Làm ảnh hưởng tới khẩu vị của nàng, thật bất lịch sự. Tức giận ném đi chiếc đũa, lấy tay cầm nguyên con gà...quất.
'Rầm'
Những tiếng động do té ngã rơi đều đều, hình như có chút nói quá không? Mà phải nói là những vị đại ca của Ảnh Hội đang bị khủng bố về tinh thần. Họ dám thề rằng nếu như đem tình huống thế này báo cáo lại với chủ nhân, cái mà nhận được chính là...bị ném tới vùng biên cương phía bắc thay trâu cày ruộng =.=
Tất cả bọn họ đang cùng chung suy nghĩ...chắc chắn không phải bị bệnh hoang tưởng, mà vì mất ngủ sinh ra ảo giác, chính xác..là ảo giác. Nếu là ảo giác thì có cần bẩm báo lại? Không cần, biết đâu ảo giác tiếp theo chính là...bản thân bị mọc sừng thành trâu >"<
*****
No say đến mức độ không thể cho bất kỳ thứ gì vào nữa, Lăng Lạc Nhân mới xoa xoa cái bụng to tròn của mình. Thu hoạch không tệ, cứ tiếp tục phát huy!
Cơn ngáp ngắn ngáp dài từ từ đánh úp, mệt mỏi đi lại giường nằm xuống với tư thế...hình ngôi sao. Bất chợt như nhớ đến điều gì, Lăng Lạc Nhân xoay người bật ngồi dậy, lấy chiếc chăn bên cạnh quấn vào người, nằm xuống...ngủ.
"Két" Âm thanh cửa mở rồi lại nhẹ nhàng đóng lại, bóng dáng cao to bắt đầu tiến vào. Nhìn một bàn lộn xộn không ra hình gì nữa, ánh mắt lại liếc đến nữ nhân nhi như một con nhộng chuẩn bị lột xác thành bướm.
Mặc dù đã cố gắng tranh thủ để vào phòng, nhưng vẫn chậm một bước. Hàn Lãnh Thiên đi tới, cúi người nhặt chiếc khăn mà Lăng Lạc Nhân vừa bỏ. Khẽ lắc đầu bước tới ngồi trên giường, ánh mắt lạnh lẽo liếc vào bóng tối 'vèo' những người xung quanh đã hoàn toàn cách xa không dấu vết.
Trong người có rượu, tuy không quá nhiều, nhưng cũng cảm thấy nóng bức, lại thêm quấn một lớp chăn, cả người Lăng Lạc Nhân ướt sủng vì đổ mồ hôi. Bất ngờ nàng bật ngồi dậy, lấy chiếc chăn cuộn tròn quăng đi, chiếc áo màu đỏ không thương tiếc cởi ra..ném.
Cảm thấy có chút dễ chịu, nằm xuống tiếp tục vào mộng, cũng may nàng có thói quen sợ lạnh, nên cũng biết dừng lại đúng mức với bộ y phục trên người >"<
Nhìn hành động không chút cảnh giác kia khiến Hàn Lãnh Thiên nheo mắt nguy hiểm, có biết hay không như thế quá tùy tiện? Lại nhìn đến gương mặt đỏ hồng vì rượu. Chỉ cần đối phương là hắn, những người khác đừng mong có cơ hội.
Chỉnh lại tư thế cho nàng được thoải mái, Hàn Lãnh Thiên rất tự nhiên nằm xuống bên cạnh. Nhìn gương mặt nàng đôi môi bỗng nhếch cười, không biết khi tỉnh dậy, phản ứng của nàngsẽ như thế nào? Nha đầu này thật sự làm hắn chờ đợi.