Khi nàng tỉnh lại đã là hai ngày hôm sau.
Phụ nhân trung niên tên là Lăng Viên,là một thợ may giỏi ở kinh thành,vì có việc nên trở về quê cũ và may mắn đã cứu giúp nàng.
Sau khi bình tĩnh từ từ chấp nhận sự thật rằng mình xuyên không,Dương Hà
Tâm tự an ủi,ở thời hiện đại nàng cũng chỉ một thân một mình,luyến tiếc
nhất là tình cảm và công ơn của các sư thầy,sư cô.
Nhờ sự giúp
đỡ của Lăng mẫu,nàng hiện tại đã có mặt tại một gia trang nhỏ của bà.Hồi phục thể lực cùng tắm rửa sạch sẽ,thì Lăng Mẫu cũng đã may xong một bộ y trang cho nàng,chỉ có điều...nàng không biết cách mặc.
Một thời gian khá dài chật vật với y phục,nàng ngại ngùng bước ra với một gương
mặt đỏ hồng e thẹn...Nàng không thể tự mình xử lý.Bật cười với dáng vẻ
đáng yêu đó,Lăng mẫu sai nha hoàn giúp nàng vào thay và chỉnh chu thêm
mái tóc.
Gần một canh giờ (2 tiếng) lại lần nữa bước ra,Lăng mẫu đặt ly trà trong tay xuống,bước tới nắm tay ngắm nhìn nàng “Ôi.. Là một cô nương rất khả ái, xem...Y phục này rất hợp với con nha”
Một
thân màu xanh nhạt, y phục khéo léo ôm sát vào thân tạo dáng người xinh
đẹp,chiếc thắt lưng tinh tế với những hoa văn đơn giản nhưng tỉ mỹ,bao
quanh vòng eo nhỏ nhắn,tay áo được thiết kế với tầng trên ngắn mỏng manh lay lay theo từng cử động,ống tay chỉ vừa thoáng chạy dài rồi túm lại ở cổ tay bởi một sợi tơ thắt hình bướm.
Mái tóc một nữa được cài
bởi cây Trâm thanh ngọc,tương xứng với y phục của nàng.Đuôi tóc phần
trên búi gọn và nửa phần sau được thả tự do,gợi lên nét huyền ảo mơ
hồ,tương xứng với gương mặt tròn mũm mỉm.Không mỹ lệ nhưng làm người
khác thích thú vì đáng yêu.
Dương Hà Tâm cảm động,ở một nơi xa
lạ này,lại có một người quan tâm nàng như vậy,bất chợt vành mắt đỏ
lên,Lăng mẫu cuốn quýt “Nào, ngoan nào, nói cho ta nghe có chỗ nào khiến con không thoải mái? Hay con không thích bộ trang phục này?” Từ trong
lòng,bà cảm thấy thích cô gái với dáng người nhỏ nhắn này,một cảm giác
yêu thương của tình mẫu tử dâng lên trái tim.
”Không ạ, rất đẹp
ạ, con chỉ cảm thấy con rất may mắn vì đã gặp được người” Nàng rơi những giọt nước mắt chân thành làm lòng Lăng mẫu cảm động. Bà mất đi phu quân khi còn son trẻ,một mình một bóng không có mụn con để an ủi, tình mẫu
tử luôn tha thiết dâng trào trong lòng.
Sau khi biết về gia thế, nàng là một cô nhi không cha không mẹ,vì tai nạn một mình lưu lạc nơi
đây, không một ai quen biết, nhờ ơn cứu giúp của bà mà nàng được tái
sinh một lần nữa. Lăng mẫu càng thêm yêu thương,và một sự may mắn thứ
hai nàng nhận được là thân phận nghĩa nữ.
Ba ngày sau,khi hoàn
thành mọi việc,Lăng mẫu đưa nàng trở về Lăng gia trang ở kinh thành.
Hiện tại nàng đã có một thân phận mới, Lăng đại tiểu thư Lăng Lạc Nhân,ý muốn nàng luôn được sống vui vẻ hạnh phúc.
Từ đây có mái ấm, có một người mẹ yêu thương, có phải ông trời đã thương xót nàng, muốn cho hạnh phúc mà nàng hằng mong?