“Linh Linh” Thấy Dương Tinh Linh đang ngồi ngơ ngẩn như kẻ mất hồn, Lăng Lạc
Nhân có lòng tốt để gọi hồn về, không biết đang nghĩ gì mà đầu óc đi
trên mây thế kia, thật tò mò, nhưng đã nếm qua cảm giác "tò mò hại chết
mèo" một lần, nên giờ tốt nhất đừng quan tâm gì nhiều.
”A tiểu
thư, người gọi ta sao?” Bất chợt nhận ra điều mình hỏi là dư thừa, trong phòng hiện tại chỉ có hai người, không nói với nàng chẳng lẽ nói với
gốc cây đầu gối? Cũng thật là, vì sao suy nghĩ nhập tâm đến như vậy =.=!
”Nàng sao vậy? Đang nghĩ gì thất thần thế?” Đã nổi lên sự cảnh báo trong đầu, thế mà cái miệng không biết điều kia cứ nói thật những điều đang suy
nghĩ. Miệng có ngày hại chết cái thân cho mà xem.
”À tiểu thư,
nghe Hoan Hoan nói ba ngày sau người dự tuyển phi?” Ánh mắt theo dõi
biểu hiện Lăng Lạc Nhân, như lời vương gia thì bất cứ giá nào cũng để
nàng vào cung tham gia cuộc thi này. Rất may vừa rồi nghe Tiểu Hoan nhắc tới, giúp nàng giảm bớt nỗi lo âu.
”Đúng vậy, Phượng tỷ đã đăng
ký rồi, ta biết làm sao hơn?” Chán nản nằm ra bàn thở dài, có lẽ năm nay bị sao kế đô chiếu, thành ra số nàng rệp đến như vậy. Haizz, tới đâu
hay tới đó thôi.
”Ta nghe nói, nha hoàn thân cận có thể được đi
theo” Không phải là nghe nói, đó là chỉ thị do Hàn Lãnh Thiên bắt buộc
Hàn Ngôn Duẫn đưa ra, như vậy kế hoạch của hắn mới dễ dàng thực hiện.
”Ta biết, còn phải che mặt nữa” Chỉ là dự thi thôi mà, cần gì long trọng
đến như vậy chứ? Thật không biết thời không này còn những điều gì khiến
nàng choáng váng nữa đây, rắc rối...thật rắc rối.
”Tiểu thư,
người có thể ngủ, ta ở ngoài, có gì cứ sai bảo” Thấy Lăng Lạc Nhân cứ
ngáp liên tục, mắt cũng không thể chống cự mà sụp mí, Dương Tinh Linh
cười nhẹ dìu nàng đến giường. Tiểu thư quả thật hồn nhiên như một đứa
trẻ, nàng thực sự rất thích.
”Ngươi cũng đi ngủ đi, ta không dậy
nổi lúc khuya đâu” Mặc dù rất muốn nhanh chóng vào mộng đẹp, nhưng cũng
không quên bỏ mặt người khác vì mình mà chịu cực khổ, sai bảo? Nàng
không có thói quen đó.
”Dạ”mỉm cười nhẹ nhàng ấm áp vì sự quan
tâm cho dù nhỏ nhoi đó, Dương Tinh Linh vẫn cảm thấy vừa lòng, tiểu thư
quan tâm đến như vậy, nàng nguyện ý dùng hết sức lực mình mà đền đáp.
Lấy chăn đắp kỹ cho Lăng Lạc Nhân, nàng mới lui ra đóng cửa phòng lại, tìm
một góc khuất không xa, chợp mắt. Mặc dù đây là Lăng Gia, nhưng cẩn thận vẫn hơn, ít ra tất cả điều yên tâm.
______________________________
Sáng hôm sau,Tiểu Hoan phải gấp rút đến Tiếu Nhiên phủ. Mặc dù nói dối rằng
quê nhà có việc gấp,nàng đi hai tháng sau sẽ trở lại, nhưng Lăng Mẫu
không hề lật tẩy, vì bà biết, ai cũng có suy nghĩ và hoàn cảnh riêng,
chỉ dặn dò nên cẩn thận, để ý bản thân, làm nàng suýt không cầm lòng
được mà khai báo sự thật. Rất may vẫn còn một tia lí trí để giữ mặt mũi
=.=!
”Nàng đã đến?” từ lúc tinh mơ, thói quen dậy sớm từ mấy năm
nay của Hàn Khiết Luân vì Tiểu Hoan mà phá lệ một lần. Sau khi thu dọn
đám mỹ nữ trong phủ, mới yên lòng tự tin chào đón nàng, ít ra hắn sẽ
không bị nàng cho là một người trăng hoa bay bướm đi?
”Không đến được sao?” Giọng nói có phần cay cú, nhưng đối phương không hề giận hay cáu gắt lại, còn nhường ghế mình đang ngồi cho nàng nghỉ chân, chẳng
biết phản xạ tự nhiên nào khiến hắn bưng tách trà mời nàng uống, làm
những người hầu xung quanh há hốc mồm.
”Được được, nàng nói thế
nào cũng được, uống trà..uống trà” Tiểu Miêu đang tức giận, hắn dại gì
đổ dầu vào, biết đâu người chịu thiệt là mình?
"Rầm"
Hàng loạt âm thanh vang lên, nhìn lại bọn người hầu vừa té xỉu,trong lòng
mỗi người đều dâng lên nỗi nghi hoặc, Tam Vương gia hôm nay nhất định bị trúng tà, nếu không vì sao lại chịu cúi mình lép vế đến như thế?
”Khụ...các ngươi lui ra” Cảm thấy cảnh tượng đó sẽ khiến hắn mất mặt với nàng,
liền cho bọn họ rời đi. Còn bây giờ làm cách nào để Tiểu Miêu của hắn
ngoan ngoãn nghe theo mới là thượng sách, quan tâm kẻ khác thêm mất thời giờ =.=!
”Phòng ta đâu? Ta muốn nghỉ ngơi” Nếu đã đến đây ít
nhất cũng cần tuân thủ quy tắc. Hiện tại nàng cần phải nghỉ ngơi, tối
qua thức trắng chỉ vì lo lắng không cách nào nói dối được, cũng may Lăng Mẫu không chấp nhất.
”Được được, ta dẫn nàng đi” không phải chứ? Ai đã nói sẽ trừng trị nàng? Dùng mọi cách để thu phục? Hình như đang
áp dụng kế "Lạt Mềm Buộc Chặt"? Buộc đâu không thấy, chỉ thấy đang thao
túng nàng. Hắn như vậy có ý gì?
Buổi trưa!
Trên dưới
truyền miệng với nhau, bảo rằng Tiếu Nhiên phủ bị ma ám, không biết đến
mức độ nào, chỉ biết Tam Vương Gia thường ngày mọi người khiếp sợ, phút
chốc từ Mãnh Hổ hóa thành Cừu Non, làm tất cả một hồi hoảng sợ.
Cũng như lúc này,mọi người cứ dụi mắt nhiều lần vẫn cứ hình ảnh, Hàn Khiết
Luân cầm thức ăn sáng trên tay đứng bên ngoài phòng thượng hạng chờ đợi
khách quý vừa đến lúc sáng. Hình tượng này...thật khó có thể tin.
Từ một vị "Bá Vương" kêu ngạo, trở thành nô tài phục dịch. Thầm khâm phục
vị kia, bản lĩnh chắc hẳn rất lợi hại, mới có thể sai khiến một người
vừa ngang tàng bá đạo trở thành ngoan ngoãn vâng lời như thế. Thực sự có cảm giác...hâm mộ cực kỳ thần tượng.
”Đứng đây làm gì?” Vừa mở
cửa đã thấy gương mặt Hàn Khiết Luân tươi cười dọa nàng suýt té ngửa. Có làm quỷ cũng nên đi hóa trang một chút, chứ nhìn thế này, da gà nàng
chắc phải nổi đầy người =.=!
”Chắc nàng đã đói, ta mang thức ăn
đến” Dặn dò đầu bếp làm thật nhiều món ngon để nàng dùng, chắc từ sáng
đến giờ vẫn chưa được ăn, hắn cũng chờ nàng để cùng ăn.
”Ngươi
không ổn?” Vừa nói, tay vừa chỉ đầu, Ý hỏi Hàn Khiết Luân có bị trượt
chân té xuống nước, não bị nước nhấn chìm nên có vấn đề? Không phải sao? Uy hiếp nàng đến đây để sai vặt, mà bây giờ làm như thế không khác gì
đang hầu hạ nàng. Đôi mắt nghi ngờ nhìn về hắn, đảm bảo tên này vừa bị
chấn thương ở đầu rất nặng.
” Sao cũng được,nhanh dùng bữa kẻo
đói” Bỏ qua Tiểu Hoan tự nhiên bước vào phòng để thức ăn trên bàn. Uy
hiếp bắt đến đây chỉ là bề ngoài, cái quan trọng là phải làm sao lấy
được lòng nàng, phải dùng tất cả thủ đoạn hắn từng dùng >””