Chính phòng Huyên Ninh viện, chỉ còn lại có Hạ Uyển Như và mẹ con Kiều Hân Nhiên.
“Hân nhi, ngày hôm qua thái tử điện hạ đến, tại sao ngươi cáo ốm không đến?” Hạ Uyển Như nắm tay Kiều Hân Nhiên hỏi.
“Nương, con và thái tử điện hạ không có hôn ước, gặp mặt như vậy đối với thanh danh của con không tốt.” Kiều Hân Nhiên nhàn nhạt nói.
“Nhưng không phải là con vẫn muốn làm thái tử phi sao? Hơn nữa thái tử điện hạ thích con như vậy, toàn bộ Thịnh Dương Thành, không có người nào xuất sắc hơn tiểu thư!” Hạ Uyển Như nói chuyện hết sức đương nhiên.
Kiều Hân Nhiên nghiêng đầu sợi tóc phủ rủ xuống, trong mắt chợt lóe qua một tia không kiên nhẫn.
Nương này của nàng, mặc dù đối với nàng rất tốt, thế nhưng trong đầu lại không có nhiều bước ngoặc, căn bản trên thực tế là không giúp được gì.
Hạ Uyển Như vốn là trưởng nữ Bình Dương Hầu phủ, được muôn ngàn sủng ái mà lớn lên, gả vào gia phong thanh minh Kiều Quốc Công phủ, mấy năm nay sinh hoạt an nhàn, mấy năm nay đầu óc không tăng trưởng ngược lại càng sống càng trẻ lại. Ngay cả Kiều Quốc Công phủ chán ghét, sỉ nhục Kiều Thanh, mấy năm này đối với nàng ta đều là yên tĩnh.
Năm ngoái Kiều Thanh đi Thanh Châu thành Đại Giác Tự nhưng thật ra là một tay Kiều Hân Nhiên thúc đẩy. Bởi vì nàng ta và cái Thất muội không có đầu óc kia mà nói, chỉ cần nàng đi cùng tổ mẫu cầu phúc sau khi trở về danh tướng sẽ thay đổi tốt, sau đó Kiều Thanh đi ngay. Đại Giác Tự cháy cũng là tác phẩm của nàng, chẳng qua là không có mất một phen tâm tư, thế nhưng một năm qua đi Kiều Thanh lại sống lại trở về...
“Nương, người yên tâm, nhất định con sẽ khiến thái tử điện hạ thú(*) con.” Kiều Hân Nhiên kiên định nói.
(*) thú: cưới
Đúng như Kiều Thanh suy nghĩ, cô không phải là người của thời đại này, làm một cô gái xuyên không, còn gặp may mắn về thân phận lẫn bề ngoài, hơn nữa cô tài hoa giỏi giang, nếu như ngay cả cái ghế Thái tử phi ngồi không hơn cô thì cũng quá vô dụng. Về phần ngày hôm qua Mạc Lưu Vân đến, cô cố ý cáo ốm không gặp bất quá là muốn treo ngược khẩu vị của hắn. Một mặt hạ thấp con người của mình với nam nhân, một chiêu lạt mềm buộc chặt mà thôi, ngay cả cái này mà Hạ Uyển Như cũng không hiểu...
Ngay từ nhỏ Kiều Hân Nhiên đã cực kỳ chán ghét cả ngày ở sau lưng Kiều Thanh, về phần tỷ muội thân tình? Chớ có nói đùa, linh hồn của cô lại không phải thật là nữ nhi Kiều gia. Lão phu nhân và Hạ Uyển Như chán ghét Kiều Thanh như vậy cũng là do một phần sức lực của nàng ta mà ra. Trở về thì trở về đi, nàng có rất nhiều biện pháp đối phó Kiều Thanh.
Thanh Lan viện.
“Tiệc ngắm hoa? Hàng năm Thất Nguyệt(*) Đoan Vương phủ đều sẽ tổ chức yến tiệc ngắm hoa.” Kiều Thanh hỏi Hoa Lan Tử có biết yến tiệc ngắm hoa thưởng rượu là cái gì, Hoa Lan Tử suy nghĩ một chút nói.
(*) Thất Nguyệt: 17/7
“Sau đó thì sao?” Đoan Vương phủ cử hành yến tiệc ngày Thất Nguyệt?
“Sau đó...” Hoa Lan Tử sờ sờ đầu nói: “Nô tỳ cho tới bây giờ không có đi xem, cái khác cũng không biết.”
Kiều Thanh không nói gì, khoát khoát tay để Lan Tử đi xuống, cũng không có ý định hỏi lại hỏi nha hoàn khác. Tiệc ngắm hoa? Đến lúc đó mặc quần áo mới đi ngắm hoa vậy!
Ngày này là mười bảy tháng bảy, cũng là ngày Đoan Vương phủ cử hành tiệc ngắm hoa.
Đoan Vương là đương kim đệ đệ vua Nghiêu Hoàng, trong hoàng thất nổi danh là vương gia phong nhã, bình sinh đối quyền thế không có bất kỳ hứng thú, trầm mê ở cầm kỳ thư họa, trao đổi lui tới cũng là nhiều nhiều tài hoa xuất chúng.
Hàng năm Đoan Vương phủ vào lúc này cử hành tiệc ngắm hoa, ngắm hoa là nhị, thưởng tài hoa là nhất. Có thể ở Đoan Vương phủ ngắm hoa trổ hết tài năng cũng có thể một lần thành danh.
Kiều Thanh biết rõ trường hợp như vậy mà mang theo hài tử thì chỉ rước thêm phiền toái, hơn nữa hài tử còn nhỏ, cô không muốn làm cho đứa bé đến chỗ đó bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ. Cho nên cuối cùng cô chỉ có thể mang theo Xuân Hoa xuất môn, sắp xếp ổn thỏa để cho Hoa Lan Tử và Thu Nguyệt ở nhà chiếu cố hài tử.
“Mọi người đã đến đông đủ, đi thôi!” Kiều Chấn Hiên nhìn năm nữ nhi yêu kiều duyên dáng và hai đứa con trai khí vũ hiên ngang, hài lòng gật đầu, dắt Hạ Uyển Như đi lên phía trước xe ngựa.
Kiều Hoài Cẩn và Kiều Hoài Mẫn lên chiếc xe ngựa thứ hai, Kiều Hân Nhiên kéo Kiều Thanh lên chiếc xe ngựa thứ ba, Kiều Hân Nghiên và tỷ muội song sinh tam tứ nhi (con gái thứ ba và tư) lên chiếc xe thứ tư. Đoàn người rất nhanh xuất phát tới hướng Đoan Vương phủ viện Lưu Ly thành Nam Giao mà đi.
“Thất muội, hôm nay muội chuẩn bị biểu diễn tài nghệ gì?” Kiều Hân Nhiên vô cùng ân cần hỏi Kiều Thanh.
Kiều Thanh hơi sững sờ, tiệc ngắm hoa không phải là...
“Còn muốn biểu diễn tài nghệ sao? Muội đều quên, cũng không có chuẩn bị.” Kiều Thanh lắc lắc đầu nói.
“Đều là tỷ tỷ không tốt, sớm biết rõ Thất muội mất trí nhớ cũng đã quên nhắc nhở Thất muội một chút.” Kiều Hân Nhiên hết sức xin lỗi nói:“Vậy bây giờ phải làm sao mới tốt? Tham gia tiệc ngắm hoa tiểu thư mười ba tuổi trở lên nhất định phải biểu diễn tài nghệ, tỷ mang theo đàn ngọc, để cho muội muội dùng đi!”
Quên nhắc nhở, lúc này mới nói... Kiều Thanh đối với Kiều Hân Nhiên khẳng khái hào phóng xin miễn thứ cho kẻ bất tài...
“Không cần, muội đã quên đánh đàn như thế nào.” Kiều Thanh nhàn nhạt cự tuyệt. Cô không có ký ức nguyên chủ, cô chỉ biết đánh đàn dương cầm, đàn cổ cũng có thể đàn, nhưng là những khúc hát kia vừa ra Kiều Hân Nhiên có thể phát hiện không được bình thường, cô cũng không có ý định đoạt danh tiếng Kiều Hân Nhiên, trình độ cô xác thực như bình thường, cũng không đoạt hơn người khác.
“Vậy lúc đó muội muội làm một bài thơ đối phó là được rồi, tỷ tỷ nhất định sẽ giúp cho muội.” Kiều Hân Nhiên nháy mắt một cái với Kiều Thanh, thoải mái tính vỗ vỗ tay Kiều Thanh làm cho cô yên tâm.
Bài thơ đối phó? Sẽ giúp cô? Ý tứ của Kiều Hân Nhiên là đem trí nhớ của Kiều Thanh chia sẻ để chia nhau món hời? Kiều Thanh thật không có hứng thú, cô không tin không biểu diễn tài nghệ thì sẽ bị người đuổi ra ngoài.
Hơn nữa căn cứ vào thái độ nhất quán của Kiều Hân Nhiên, không phải là Kiều Thanh có ác ý phỏng đoán tâm tư của nàng ta, cô cảm thấy Kiều Hân Nhiên lợi dụng cơ hội này làm cho cô bị bêu xấu nâng cao giá trị của bản thân mình...
Tên Lưu Ly Viên từ đâu tới cuối đều là Đoan Vương phủ dùng món tiền khổng lồ lát ngói Lưu Ly có giá trị không nhỏ lên tất cả các nóc nhà, dưới ánh mặt trời hội tụ phát ra ánh sang ngũ sắc xinh đẹp, ở đây cũng là chỗ cảng đẹp khá nổi danh ở Thịnh Dương thành, bất quá trong ngày thường cũng không mở cửa đối ngoại. Lưu Ly Viên chiếm diện tích rất lớn, bốn mùa hoa cỏ cây gì cần cũng đều có, một năm bốn mùa đều có cảnh đẹp khác biệt.
Kiều Thanh sau lưng Kiều Hân Nhiên xuống xe, bất quá một lát, Kiều Hân Nhiên đã bị một đám tiểu thư vây ở giữa, giống như có mấy phần sao vây quanh trăng.
“Thất muội đi thôi!” Kiều Hân Nghiên nhàn nhạt nhìn lướt qua Kiều Hân Nhiên cùng Hoa tỷ muội song sinh bên cạnh, đến chào hỏi Kiều Thanh một mình rơi lại phía sau.
“Ah, vâng.” Kiều Thanh có chút ngoài ý muốn, bất quá thật đúng lúc có người dẫn đường cho cô. Rất nhiều người ở cửa, Kiều Chấn Hiên và Hạ Uyển Như sớm tinh mơ đã được mời đi vào, Kiều Hoài Cẩn và Kiều Hoài Mẫn mới vừa xuống xe cũng đều bị công tử quen biết thỉnh đi, còn dư lại các tiểu thư tùy ý. Tỷ tỷ như ánh trăng sao vây quanh ngàn người mê cũng đã không còn nhớ đến vị muội muội này ở phía sau rồi.
Kiều Thanh và Kiều Hân Nghiên cùng nhau đi theo dòng người hướng vào trong Lưu Ly Viên, dọc theo đường đi hai người nói chuyện không nhiều, phần lớn là đi ngang qua những cái ký hiệu kiến trúc Kiều Hân Nghiên mở miệng đơn giản nói cho Kiều Thanh đây là vật gì, sau đó Kiều Thanh gật đầu bày tỏ biết rõ, sau đó hai người tiếp tục0 đi lên phía trước...
Chạm mặt đi qua đến một đám người vây quanh một vị tiểu thư y phục quý giá cao sang, thiếu nữ nhìn thấy Kiều Hân Nghiên cười đi đến nói: “Hân Nghiên ngươi đã đến rồi!”
“Tham kiến ngũ công chúa điện hạ.” Kiều Hân Nghiên đối với thiếu nữ hành lễ lại rất mau bị kéo lên: “Tỷ đừng khách khí với muội cái gì?” Thiếu nữ đem Kiều Hân Nghiên kéo lên nói.
“Lễ không thể bỏ.” Kiều Hân Nghiên nghiêm trang nói. Kiều Thanh phát hiện, cái Tam tỷ này trong xương chính là nữ nhân cực kỳ quy củ, quả thực chính là cô gái thời đại mẫu mực.
“Đây là...” Thiếu nữ nhìn thấy người bên cạnh Kiều Hân Nghiên sắc mặt hơi đổi, ngược lại lại rất mau lộ ra dáng cười không chê vào đâu được.
“Thất muội, vị này là Ngũ công chúa.” Kiều Hân Nghiên giới thiệu với Kiều Thanh.
“Tham kiến ngũ công chúa điện hạ.” Kiều Thanh bắt chước năng lực rất dũng mãnh, quy củ hành lễ khiến người khác tìm không ra một tia sai lầm. Cô biết rõ thái tử Mạc Lưu Vân này xếp hàng Hành lão nhị, lần trước gặp qua Tam công chúa – Mạc Dục Tú, Ngũ công chúa cũng là muội muội ruột của Mạc Lưu Vân và Mục Dục Tú, gọi là Mạc Dục Liên.
“Đây là Thất muội của tỷ - Kiều Thanh.” Kiều Hân Nghiên nói với Mạc Dục Liên.
“Nguyên lai là Kiều Thất tiểu thư.” Mạc Dục Liên mỉm cười nói:“Rất lâu không thấy, nhất thời muội không nhận ra được, kính xin Kiều Thất tiểu thư bỏ qua cho.”
Dường như cô muội muội của Mạc Lưu Vân này có tính cách khác biệt rất lớn... Kiều Thanh nhàn nhạt nói: “Ngũ công chúa nói quá lời, tỷ không để ý.”
Nghe nói Ngũ công chúa Mạc Dục Liên này là Tiểu công chúa Nghiêu Hoàng sủng ái nhất, từ nhỏ hiểu chuyện tri lễ, tính tình dịu dàng hào phóng, cùnng tỷ tỷ Mạc Dục Tú điêu ngoa bất đồng khác biệt. Mà công chúa cao cao tại thượng cũng có thể đối xử với thứ nữ Kiều Quốc Công phủ hiền hòa như vậy, cùng Mạc Dục Tú tồn tại hai luỗng cực(*). Kiều Thanh chỉ muốn nói.
Người hoàng thất đúng là không có mặt hàng nào đơn giản…
(*) lưỡng cực: cực âm và dương – ý chỉ sự đối lập.
------ Lời ngoài mặt ------
Tiểu kịch trường loạn thất bát tao:
Tiểu Thất: Nghe nói bỗng nhiên ta sắp nổi tiếng?
Du Du(*): Đúng nha đúng nha! Ngươi nói một chút cũng không sai!
Tiểu Thất: Tác giả đại nhân, ta là mỹ nữ khiêm tốn, không nghĩ làm náo động.
Du Du: Ai! Ngươi nghĩ sẽ làm một mỹ nữ xinh đẹp yên tĩnh, đích đến quyển truyện này cũng không có sai. Bất quá đâu, có người muốn đẩy ngươi một phen, muốn xem ngươi xấu mặt, ngươi sẽ phải làm sao?
Tiểu Thất: Rút gân lột da, đập gãy tay chân!
Du Du: Rất sợ đó, đừng quên ngươi cũng là người làm mẹ! Cầu xin không cần bạo lực như vậy!
Tiểu Thất: Bạo lực còn ở phía sau cơ! Lần này đi... Chúng ta cưỡi lừa xem nhạc nhi, chờ xem!
Thu Nguyệt, chúng ta cùng đi nhìn ~
(*) Du Du: Tác giả