Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 946




Chương 946

Mộ Dung Phong thản nhiên cười một tiếng: “Chuyện này cho dù là ta gài bãy thì thế nào chứ? Nếu không phải do đám người Kim Nhị vô pháp vô thiên, thì có thể làm tra màn khôi hài này sao? Hôm nay bản vương và Vương phi chết đi sống lại, cứu sống nữ hát rong, bản vương ra mặt thay bọn họ giải quyết công bằng, bọn họ biết ơn ta còn không kịp đấy. Về phần nữ hát rong kia sao, nàng ta nhận được bạc xong đã sớm rời khỏi Thượng Kinh rồi, không còn dấu vết có thể tìm được”

Hai người cấu kết với nhau làm việc xấu nhìn nhau cười một tiếng, tất cả đều không cần nói gì.

Quả nhiên, một ngày sau đó, Kim thượng thư đã đích thân đến cửa, mang theo lễ tạ đến để tạ ơn Mộ Dung Phong.

Ông ta đã hỏi rõ ràng chuyện xảy ra với Kim Nhị, không nghi ngờ có hắn ta, không thiếu được khiển trách Kim Nhị một phen. Mộ Dung Phong ra mặt giải quyết công bằng chuyện này, tuy rằng nói là vì Lãnh Thanh Kiêu, nhưng Kim Nhị cũng dính chút ánh sáng. Cho nên, lễ tiết không thể thiếu.

Mộ Dung Phong chẳng nhiều lời, cũng không giống như những người khác, khoe khoang bản thân giải quyết công bằng chuyện này như thế nào, gặp nhiều trắc trở ra sao, chỉ hờ hững nhếch môi: “Chuyện vặt vãnh thôi, Kim đại nhân không cần phải nhắc đến”

Kim thượng thư lại vô cùng cảm tạ, không thiếu được làm kiểm điểm một phen. Sau đó ông ta nói đến tình trạng vết thương của Kim Nhị, vừa gãy xương lại vừa bị chó cắn bị thương, cũng coi như là bị dạy dỗ một trận, không thể tự mình đến đây thỉnh tội.

Mộ Dung Phong vẫn tích chữ như vàng: “Không cần”

Kim thượng thư cố lấy hết dũng khí nói: “Nghe nói Vương phi nương nương có y thuật cao minh, có thể cải tử hoàn sinh, hạ quan muốn thỉnh giáo Vương phi nương nương một vấn đề.

Khuyển tử bị chó điên cắn bị thương, lang trung trong phủ nói có khả năng bị nhiễm bệnh chó dại. Có thể có phương pháp phòng ngừa không ạ?”

Mộ Dung Phong sớm đã dự đoán được ông ta sẽ hỏi chuyện này, sai người mời Lãnh Băng Cơ ra ngoài, giải đáp nghi vấn cho Kim thượng thư.

Lãnh Băng Cơ một năm một mười nói ra triệu chứng và mức độ nghiêm trọng của bệnh chó dại, sau đó lộ ra vẻ mặt khó xử: “Cũng không phải là không thể ngăn ngừa. Ta có thể phối một phương thuốc, chỉ cần người bị chó căn uống trong vòng ba ngày, ngân châm châm vào huyệt đạo thì có thể bảo đảm quý công tử chắc chắn không còn lo ngại về tính mạng”

Kim thượng thư nghe vậy thì hết sức vui mừng. Cho dù Kim Nhị không thể trở thành người tài giỏi, thì cũng là máu thịt của mình. Ngay lập tức ông ta trưng ra gương mặt già nua, cầu xin Lãnh Băng Cơ ra tay cứu giúp.

Lãnh Băng Cơ vui vẻ một hơi đáp ứng: “Đây là chuyện nhỏ mà thôi, Kim đại nhân không cần phải khách sáo. Có điều, chỗ †a cũng có một chuyện khó xử, còn phải xin Kim đại nhân và Kim nhị công tử giúp đỡ”

Kim thượng thư vỗ ngực nói: “Vương phi nương nương xin cứ nói thẳng”

Lãnh Băng Cơ khế cười một tiếng: “Hôm qua Vương gia nhà ta tình cờ gặp tiểu đệ Thanh Kiêu, mới biết được hắn ít nhiều cũng có chút hiểu lâm đối với chuyện năm đó giữa ta và Băng Nguyệt. Ta và hắn chính là huynh đệ như tay chân, cũng không muốn lại xảy ra chuyện huynh đệ tương tàn. Nghe nói Kim nhị công tử có quan hệ rất tốt với tiểu đệ, có thể phiền Kim nhị công tử nói rõ chân tướng sự việc năm đó cho tiểu đệ, cũng sớm ngày để cho ta và Thanh Kiêu xóa tan hiềm nghi lúc trước không?”

Những lời này nói xong khiến cho Kim thượng thư ngoài cười nhưng trong không cười. Mặc dù Lãnh Băng Cơ nói rất khách sáo, nhưng ai cũng nghe ra được, người ta là đang trách tội Kim Nhị nói xằng nói bậy ở trước mặt Thanh Kiêu đấy.

Ngươi ở sau lưng đâm ta một đao, vì sao ta phải cứu ngươi?

Kim thượng thư xấu hổ mỉm cười: “Chuyện này Vương phi nương nương cứ việc yên tâm, trở về hạ quan sẽ dạy dỗ thật tốt tên nhi tử không ra gì này, để hắn ta lập tức giải thích rõ ràng sáng tỏ chuyện năm đó với Thanh Kiêu. Nếu hắn ta dám nói bậy bạ một chữ, hạ quan sẽ đánh gãy một chân khác của hắn ta”

Lãnh Băng Cơ hết sức hài lòng: “Được, vậy ta đợi tin tức tốt của Kim thượng thư. Ông phải nhớ kỹ, chó điên cắn bị thương cần phải được cứu chữa trong vòng ba ngày, nhất định không thể trì hoãn, nếu không thì không có hiệu quả đâu”