Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 891




Chương 891

Phong vương phủ.

Mấy hôm nay Lãnh Băng Cơ không ra khỏi nhà, luôn ở phủ bầu bạn với tiểu Vân Triệt.

Hôm đó tiểu Vân Triệt thật sự bị dọa đến sợ, ngoan ngoãn kỳ lạ, hơn nữa còn dính người, tỉnh thần có chút uể oải.

Sau khi thái hậu biết được, đã lệnh cho ma ma lớn tuổi đến Phong vương phủ hỏi thăm.

Ma ma nói đứa trẻ bị dọa mất hồn, chỉ cần bà ta trở về cung ôm chú gà trống đến trước mặt lãnh cung kêu vài tiếng, rồi phái người gọi hồn ôm gà đến Phong vương phủ, thì đứa trẻ sẽ bình yên vô sự.

 

Đứa trẻ này gan to bảng trời, đã gặp qua bao nhiêu sóng gió, không thể nào mất hồn được.

Lãnh Băng Cơ biết đây là ý tốt của thái hậu, nên không từ chối. Cho đứa nhỏ uống chút thuốc an thần, cùng lắm thì hàng ngày bỏ sức ở bên cạnh bầu bạn, thì tinh thần của tiểu Vân Triệt sẽ dần dần tốt lên.

Nàng sai người vào cung báo bình an cho thái hậu và hoàng đế, còn thuận tiện mang đến cho ma ma đó ít bạc thưởng, cảm tạ thái hậu đã có lòng.

Dạ Bạch đó sau khi phẫu thuật hồi phục khỏe mạnh, vẫn sống trong Phong vương phủ. Sau khi hẳn ta chịu đả kích của Cẩm Ngụ, thì cơ thế vốn mắc bệnh không chữa mà khỏi. Với lại tỳ nữ hầu hạ bên cạnh hẳn ta có chút né tránh và sợ hãi không ngừng Lãnh Băng Cơ đối với hẳn ta, chẳng có chút hứng thú gì, nhặt những viên thuốc khó uống từng nắm từng nắm to như đất để nghiền nát, cho cây hoàng liên vào, giã thành chất hồ đảng không tả nỗi, bịt mũi bắt hẳn ta uống hết.

Trong lúc tiêm cũng rất tàn nhẫn, ống kim tiêm lớn không chút thương tiếc đâm “bụp’vào trong, rồi “bụp”rút ra, Dạ Bạch đó đau nhức đến càm ràm, rõ ràng biết là nàng cố ý, nhưng dám giận mà không dám nói.

Lãnh Băng Cơ không có chuyện gì làm cũng tìm đến hẳn ta, lấy danh “chữa bệnh”, dùng kim tiêm đâm hắn ta thành nhím, còn nửa người không thể cử động được. Lúc thay thuốc, đã dùng sự thô lỗ ấy xé một miếng vải, khiến Dạ Bạch đó cảm thấy da thịt của mình có thể bị kéo rách một lớp, quả thật là sự ngược đãi của con người Ngay cả kẻ giết người cũng không nhanh tàn nhẫn như nàng ta, thẳng thắn dứt khoát.

Đây đâu phải là nữ nhân? Lúc đầu sao bản thân lại mờ mắt, động lòng với nàng cơ chứ?

Dạ Bạch đó được nuôi dưỡng trong tổ ấm dịu dàng, ngồi kiệu cũng được người đẹp khiêng, từ lúc nào mà lại phải chịu ngược đãi tàn nhẫn như vậy chứ?

Do vậy, mỗi lần Dạ Bạch đó nhìn thấy Lãnh Băng Cơ thì trong lòng lại hoảng loạn, ngoan ngoãn giống như một đứa cháu. Bảo hản ta uống thuốc thì uống thuốc, bảo hẳn ta tiêm thì hản ta tiêm, mà Lãnh Băng Cơ trừng mắt một cái thì bị dọa đến rụt cổ lại.

Thậm chí hần ta còn hoài nghi, bản thân ngày càng không hứng thú đến nữ nhân, thủ phạm không phải là con cá vàng đó, mà là Lãnh Băng Cơ nàng. Một năm rưỡi bị tàn phá dưới bàn tay nàng, có lẽ bản thân sẽ bị đe dọa.

Lãnh Băng Cơ không thể tưởng tượng nổi, nam nhân như vậy, vậy mà tương lai sẽ làm vua một nước, có thể làm được gì chứ?

Hoàng để lão gia tử thật sự là tính toán như thần.