Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 749




Chương 749

Cừu thiếu chủ giương mắt: “Dối trá, trước mặt Băng Cơ thì ra vẻ quân tử khiêm tốn, mới đó đã lật mặt rồi. Có nợ gì để tính sao? Chỉ là đánh nhau thôi mà? Cừu thiếu chủ ta đây có bao giờ sợ ngài chưa?”

“Được! Lên đi!”

Thẩm Phong Vân vừa nghe hai người muốn đánh nhau, vội vàng khuyên giải: “Có gì từ từ nói, uống rượu giải thù, hà tất gì phải đánh nhau một mất một còn chứ?”

Hai người như con gà chọi, không ai nhường ai, đâu thèm quan tâm lời của Thẩm Phong Vân? Thoắt một cái đã đánh nhau một trận qua lại rất kịch liệt.

Thẩm Phong Vân hét lớn một câu: “Băng Cơ, tẩu quay lại rồi”

Hai người đang đánh nhau lại không hẹn mà cùng dừng lại, khoác lên vai nhau, trên mặt nở nụ cười giả trân: “Từ từ nói, từ từ nói”

Nhìn lướt qua một lượt mới biết chỉ là Thẩm Phong Vân tự biên tự diễn, tay đặt trên vai đối phương cũng rút lại ngay tức thì, tiếp tục đấu một trận khó phân thắng bại.

Thẩm Phong Vân nhìn họ hăng hái như vậy, dù sao cũng không làm nhau bị thương, thích đánh thì cứ đánh đi. Còn hắn lui sang một bên bắc ghế ngồi ăn dưa.

Hai người đánh nhau từ nóc nhà đến sau nhà, lại vút lên ngọn cây, hai cái bóng bay lượn, tập trung đánh vào mặt đối phương, đánh vào sống mũi, đánh bạt tai, mục đích là khiến cha mẹ cũng không nhận ra đối phương, tay chân cũng kết hợp, đất đá bay mù trời, uy lực này chắc chắn theo kịp đội hủy diệt.

Thật ra hai người tạo tiếng động lớn như vậy sao Băng Cơ lại không biết cho được? Bao gồm cả chuyện Mộ Dung Phong cố tình ra lệnh cho nàng rời đi, trong lòng nàng biết rõ.

Nhưng đàn ông có cách giải quyết vấn đề của đàn ông, dù nàng can thiệp cũng không thể tháo dỡ nút thắt giữa hai người họ.

Còn về mối quan hệ giữa nàng và Cừu thiếu chủ, Lãnh Băng Cơ đã giải thích với Mộ Dung Phong rồi, có điều, về chuyện riêng của hắn thì chỉ biết tặc lưỡi mà thôi. Nhỡ Mộ Dung Phong buột miệng nói ra, tình bạn giữa nàng và Cừu thiếu chủ coi như chấm dứt.

Hai người xuống tay đều biết nặng nhẹ, cùng lắm là bị thương thì tự mình trị thương, quan trọng là họ muốn trút hết nỗi giận trong lòng mình.

Hai người đánh nhau từ xế chiều đến lúc trời tối đen. Ban đầu còn làm mọi người kinh sợ, binh lính ngẩng cổ lên mà nhìn, tim như sắp nhảy ra ngoài, để chuẩn bị nhỡ vương gia nhà mình thua thì mọi người cùng tấn công đánh tên mặc đồ đỏ thèm đòn kia.

Nhỡ đâu hắn lừa đưa Vương phi nhà mình đi mất, Vương gia mấy năm này luôn bận chăm sóc vợ con lại có thời gian rảnh dày vò tướng sĩ đến chết đi sống lại thì sao?

Tên này đúng là tên đầu sỏ, đáng đánh.

Sau đó hai người đánh nhau đến khó phân thắng bại, mọi người ngẩng cổ mãi cũng mệt rồi, liền tụ tập lại thành một nhóm vừa xem náo nhiệt vừa chỉ trỏ bình luận, thỉnh thoảng còn hò reo cổ vũ.

Lại sau đó nữa, vẫn chưa thể phân thắng thua, nhìn mãi cũng thấy chán, mọi người cũng phải ăn cơm ngủ nghỉ, ai bận việc người nấy. Thi thoảng có cành lá rơi rụng hay miếng ngói từ trên trời rơi xuống cũng không lấy làm lạ.

Mãi đến khi màn đêm bao phủ, mọi người đều ăn uống no say, về phòng ngủ.

Đêm xuân đáng giá ngàn vàng.

Mộ Dung Phong đâu còn tâm trạng giải sầu với Cừu thiếu chủ nữa bèn đánh hụt một chiêu, lùi ra ngoài vòng: “Hôm nay đến đây thôi, hôm khác đánh tiếp.”

Cừu thiếu chủ cũng mệt tới mức thở hồng hộc nhưng không chặn lại, chỉ cười xảo quyệt rồi nhắc nhở Mộ Dung Phong một câu: “Vào cửa nhớ đề phòng, chúc ngài may mắn”

Mộ Dung Phong ăn như hổ đói ăn chút cơm thừa rượu cặn, sau khi tắm gội, mang theo cả người đầy hơi nước trở về phòng của Lãnh Băng Cơ ở tạm.

Trong lòng khua chiêng gõ trống đến vô cùng vui vẻ, Mộ Dung Phong cảm thấy mình thật sự khẩn trương, miệng lưỡi phát khô, mặt đỏ tim đập, giống như tiểu nam hài mới biết yêu.

Thậm chí, đẩy cửa phòng ra trong nháy mắt, hít sâu một hơi, kích động đến tay đều run rẩy.

Nhẹ nhàng, đem cửa đẩy ra.