Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 720




Chương 720

Vì thế, ngay từ ban đầu, hắn ta đã để mắt đến nàng rồi. Lần đầu tiên Lãnh Băng Cơ cảm thấy biết y thuật không phải là chuyện tốt lành gì.

“Muội muội ngươi?” Lãnh Băng Cơ cố làm ra vẻ thản nhiên: “Muội muội người biết thuật vụ cổ sao?”

Na Dạ Bạch gật đầu: “Để giúp ta chữa bệnh, từ nhỏ muội muội đã bái danh sự học thuật cổ

trùng. Sau đó, muội muội nghe nói rằng có một loại vu thuật có khả năng kéo dài sự sống, thậm chỉ còn từng đặc biệt đi một chuyển tới Trường An để học thuật duy trì tính mạng này. Bởi vì ta mà đã làm khổ muội ấy rồi”.

“Nói vậy, cổ trùng tại Trường An lần này chính là kiệt tác của muội muội người, đúng không?”

“Không sai” Na Dạ Bạch thẳng thắn thừa nhận: “Muội muội chính là niềm tự hào của ta. Ngày mai tiến vào thành Bích Thủy, nàng sẽ được gặp muội ấy. Thứ chờ đợi nàng sẽ là một buổi lễ sắc phong hoa lệ khí thế, sau đó nàng sẽ là thái tử phi của Dạ Bạch ta”.

“Gấp gáp như vậy? Lẽ nào người không chọn lấy một ngày tốt hay sao?”

“Nàng không cần phải hy vọng xa vời rằng Cừu thiếu chủ sẽ tới cứu nàng. Mà coi như hắn ta có năng lực này, hắn ta có thể chống đỡ được thiên quân vạn mã của Nam Chiểu ta sao? Ta cho rằng hắn ta không có cái can đảm đó.”

Lãnh Băng Cơ khoan thai thở dài, có lẽ Cừu thiếu chủ không có khả năng này nhưng hắn ta vẫn có dũng khí.

Tựa như để xác nhận suy nghĩ của nàng, bên ngoài có người vội vàng chạy tới bẩm bảo: “Khởi bẩm thái tử điện hạ, Cừu thiếu chủ đã đuổi kịp rồi ạ”.

Na Dạ Bạch hơi ngạc nhiên, hắn ta nói: “Nhanh như thế sao? Nhanh như thế mà hắn ta đã nắm được chính xác hành tung của chúng ta trong tay mình rồi à, xem ra Cừu thiếu chủ này đúng là một kẻ có tài cán thật”

“Còn có một kẻ đi cùng với hắn nữa, nghe nói là khâm sai đại thần Thẩm Phong Vân lần này được phái đi Dự Châu cứu nạn thiên tai”.

Lúc này Na Dạ Bạch càng ngạc nhiên hơn, hắn ta nói: “Thẩm Phong Vân cũng đuổi theo tới đây luôn rồi à? Không lẽ là chuyện trùng cổ bị lộ rồi? Nhưng chúng ta đã tiêu hủy đi tất cả vết tích rồi cơ mà, không phải cứ tìm kiếm là ra được, sao hắn có thể điều tra ra được tung tích của bản thái tử cơ chứ?”

Lãnh Băng Cơ cũng rất ngạc nhiên.

Thẩm Phong Vân và Cừu thiếu chủ lại cùng một phe với nhau, như thể có phải là nói rõ hắn ta đã biết được thân phận của Lãnh Băng Cơ rồi, không thể che giấu được nữa phải không? Nếu không dù cho hắn có hoàng mệnh bên người sao lại dám chơi liều như thế, mặc kệ Dự Châu không lo mà chạy tới tận Nam Chiếu sao?

Có phải là Mộ Dung Phong đã biết được chuyện giả chết ve sầu thoát xác của Lãnh Băng Cơ rồi đúng không?

Trong lúc nhất thời Lãnh Băng Cơ cảm thấy vô cùng hỗn loạn, nàng không lo lắng chuyện thái tử Nam Chiểu ép buộc thành thân với mình, nhưng nàng lại lo lắng chuyện làm sao để đổi mặt với Mộ Dung Phong bây giờ.

Na Dạ Bạch hơi trầm ngâm, một lúc sau hắn ta nói: “Ban đầu ta định sau khi nghỉ ngơi xong thì xuất phát đi về phía thành Bích Thủy thế nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện. Truyền lệnh xuống, lập tức khởi hành, đi ngay trong đêm luôn. Sau đó ra lệnh xuống cho người của chúng ta dốc toàn lực để đuổi giết hại người kia, mặc kệ sống chết. Đây đã là Nam. Chiểu của ta rồi, ta còn có thể khoan nhượng để cho hai kẻ đó hoành hành ngang ngược được hay sao?”

Lãnh Băng Cơ có phần lo lắng, nàng chỉ mong hai người đó tuyệt đối không nên hành động theo cảm tính của mình, biết khó mà lại là cách thức tốt nhất.

Một đoàn người nhanh chóng khởi hành, đến giữa trưa ngày hôm sau thì cùng nhau tiến vào thành Bích Thủy, đô thành đầu tiên của Nam Chiếu.

Bên trong thành có hành cung, Na Dạ Bạch nói, hiện giờ muội muội của hắn ta đang ở trong thành Bích Thủy đợi hắn ta khải hoàn trở về.