Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 624




Chương 624

Nàng chậm rãi lấy chìa khóa từ trong thắt lưng, đưa cho Mộ Dung Phong, gắn từng chữ: “Chàng không phải chỉ muốn lấy lại chiếc chìa khóa này sao? Một chiếc chìa khóa cũng không mở được khóa của chàng, vậy giữ nó còn có ích gì? Ta trả lại chàng. Từ nay về sau, chúng ta đoạn tuyệt tình cảm, Vĩnh viễn không gặp lại nhau!”

Coi như tình cảm chân thành của ta mấy tháng qua ném cho chó ăn.

Mộ Dung Phong hai mắt nhíu chặt, lửa giận đột nhiên dâng lên, hai má căng thẳng. Trong tâm trí hắn, giọng nói đây mê hoặc vang lên lặp đi lặp lại: “Lãnh Băng Cơ lấy ai làm chồng cũng được, nữ nhân này chính là con rắn độc”

Giọng nói càng ngày càng dày đặc, trong người hắn bứt rứt khó chịu, thậm chí có vài phần khát máu bốc lên.

“Muốn đi sao? Được thôi. Bỏ lại đứa nghiệt chủng trong bụng nàng. Thái y nói rồi, chỉ cần nhau thai của đứa nghiệt chủng đó là có thể cứu được đứa bé trong bụng Băng Nguyệt”

Chỉ một câu nói, Lãnh Băng Cơ như thấy sét đánh giữa trời quang, kinh ngạc nhìn hắn, không thể tin được, một lúc sau mới lên tiếng: “Chàng … nói cái gì?”

Mộ Dung Phong từng bước áp sát, hai mắt đỏ ngầu bừng bừng sát khí, hắn nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng suýt chút nữa khiến nó gấy ra. Lời nói lạnh lùng như băng treo dưới mái hiên lạnh lẽo, có mũi nhọn có thể đâm thấu lòng người.

“Bản vương không muốn ra tay, là nàng ép ta”

Cảm giác bất lực ngạt thở bao trùm khắp người Lãnh Băng Cơ khiến nàng trong phút chốc cảm thấy tuyệt vọng, một loại cảm giác như thể đã mất đi thứ đáng quý nhất trong cuộc đời khiến nàng uất ức.

Sự tuyệt vọng vào lúc này khiến nàng không muốn đánh trả, thậm chí còn từ bỏ khả năng tự vệ, chỉ dùng tay kia kiên quyết bảo vệ bụng mình. Nàng cảm thấy ớn lạnh khắp người, rùng mình.

“Buông ta ra, Mộ Dung Phong, đứa con trong bụng ta…là giọt máu của chàng!”

“Thứ trong bụng nàng là nghiệt chủng, một thứ nghiệt chủng không rõ nguồn gốc. Đứa bé mà nàng đã hại chết mới chính là cốt nhục của ta”

Mộ Dung Phong môi mỏng nhìn lúc này càng thêm bạc tình bạc nghĩa, cánh tay cũng không khỏi run lên.

Lãnh Băng Cơ trái tim hoàn toàn lạnh lẽo, cái lạnh đến thấu xương, trái tim nàng đau như bị ngàn mũi kim đâm vào.

Môi nàng run run, hoảng sợ lắc đầu: “Mộ Dung Phong, cứ cho là chàng hiểu lầm ta, chàng ghét bỏ ta, nhưng ta cầu xin chàng, hãy tha cho con của chúng ta được không?”

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên nàng hạ minh như thế, khẩn khoản cầu xin một ai đó.

Nàng đã cảm thấy hoảng sợ, bởi vì trong mắt Mộ Dung Phong, nàng không thể nhìn thấy một chút ấm áp nào, chỉ có tràn đầy sự tàn nhẫn và máu lạnh.

Dường như Mộ Dung Phong sẽ ném nàng ra ngoài bất cứ lúc nào. Hắn siết chặt cổ tay nàng như muốn gãy ra, khiến nàng không thể rút thuốc trong vòng ra để bảo vệ chính mình.

Vì vậy, nàng phải vứt bỏ tất cả niềm kiêu hãnh và lòng tự trọng của mình, cầu xin Mộ Dung Phong, cầu xin hắn ta hãy rủ lòng thương.

“Mộ Dung Phong, chàng quên rồi sao? Am Nam Sơn Ni, giàn hoa tử đằng sau cơn mưa, một đêm tình nồng, chàng quên rồi sao?”

Mộ Dung Phong thân thể chấn động, trong mắt trở nên bối rối: “Am Nam Sơn Ni, giàn hoa tử đằng?”

Những giọt nước mắt nóng hổi trong đôi mắt của Lãnh Băng Cơ dường như làm tan lớp băng trong đôi mắt Mộ Dung Phong, từng chút một, nó từ từ tan ra, tia sáng trong ánh mắt hắn cũng dần trở nên ấm áp hơn.

Hơi thở của hắn lại nặng nề và trở nên khó khăn. Lông mày kiếm của Mộ Dung Phong nhíu chặt, đôi môi mỏng mấp máy, dường như đang vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi gông cùm giam cầm mình. Loại đau đớn như bị lửa dày vò này không ai có thể chịu nổi.

Trong đôi mắt ngấn lệ của Lãnh Băng Cơ, nàng không thể nhìn rõ sự chật vật trên mặt Mộ Dung Phong, chỉ có thể tùy ý hảy dài trên mặt, rơi xuống phía trước quần áo, lộ Dung Phong, đứa con trong bụng của ta thật sự là con của chàng. Chàng đã từng hứa với ta, nếu có một ngày, ta cầu xin chàng như thế này, chàng sẽ thương ta, bỏ qua cho ta, Mộ Dung Phong, chàng quên rồi hay sao?”

Tay Mộ Dung Phong từ từ thả lỏng, sự thù địch trong ánh mắt cũng dần dần mờ đi. Thứ bị kéo đi là sức mạnh của cơ thể.

“Ta đang làm gì vậy?”