Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 56: Ngươi Lợi Hại Như Vậy Sao Không Lên Trời Luôn Đi






Trên sân huấn luyện, Lãnh Băng Cơ được một đám binh sĩ vây lại ở giữa như ” chúng tinh phủng nguyệt”, đang tỉ mỉ dạy cho bọn họ kỹ thuật công kích hiện đại, ngay ngắn nề nếp, uy phong lẫm lẫm.

” Chém giết trên chiến trường, mỗi một chiều đều có thể quyết định sinh tử.

Cho nên, nhất định phải loại bỏ những động tác vô dụng, lợi dụng tất cả các vũ khí có thể công kích địch nhân, không chỉ có đạo thương trong tay, còn bao gồm cả khuỷu tay, nắm đấm, đầu gối của chúng ta, trong nháy mắt khiến cho chúng phát huy được sức bộc phá lớn nhất, một kích tất trúng, làm cho đối phương không còn bất kỳ sức đánh trả nào”
Nàng nghiêm túc làm mẫu động tác dùng tay không đoạt đao, dạy binh sĩ làm thế nào để lấy nhu khắc cương, làm thế nào để công kích đối phương một cách nhanh chuẩn tàn nhẫn, dùng những góc độ không thể tưởng tượng được khiến cho đối phương không kịp chuẩn bị.

Có hán tử trong quân doanh diễn tập đối kháng với nàng, không vì nàng là Phong Vương phi mà hạ thủ lưu tình.

Nàng linh hoạt giơ chân lên đá, mãnh mẽ giống như một con hổ nhỏ, lẽ nào quên mất chuyện bản thân là một phụ nữ đang có thai? Hay là, nàng thật sự có ý đồ muốn soán vị, trực tiếp thay thế vị trí của hắn?
Nữ nhân này quá không an phận rồi, thật là không thể bớt lo được.

Mộ Dung Phong tức giận ho nhẹ một tiếng, các binh sĩ lập tức thức thời tản ra, Lãnh Băng Cơ cũng dừng lại động tác trong tay.

* Bản vương đúng là không biết, Vương phi của ta không chỉ biết trị bệnh cứu người, còn biết cả giết người?” vừa mở miệng liền.

nồng đậm mùi thuốc súng.

Lãnh Băng Cơ lau mồ hồi trên mặt: “Ta chỉ đang cùng các binh sĩ rèn giũa, học tập một vài kỹ năng bảo toàn tính mạng mà thôi.

Dù sao thì trong Phong Vương phủ của ngươi hỗn tạp, không có chút thủ đoạn thì cũng chẳng sống được tới giờ”.

Hai người thay phiên nói qua nói lại, đám binh sĩ ngơ ngác nhìn nhau, liền nghe ra dấu hiệu của một hồi phong ba, lập tức rút cổ lại, người xô ta đẩy mà rời đi.

“ Những Bản vương thấy, rõ ràng là người đang dạy dỗ bọn họ sai cách.


Bọn họ là binh sĩ dưới trướng của thủ hạ Phong vương ta, phải khắc khổ luyện tập, làm thế nào để xông pha chiến đấu, làm thế để đánh chiếm thành trì, trong tay bọn họ có vũ khí sắc bén, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm về phía lồng ngực kẻ địch, không giống một kẻ hèn nhát, tay không tấc sắt phải tự bảo vệ mình”
| Lãnh Băng Cơ cười lạnh: “ Phong vương đại nhân không khỏi quả tự phụ khinh người rồi.

Bản lĩnh của người quả thật là vô cùng lợi hại, nhưng ngươi không thể lấy tiêu chuẩn của mình ra để so sánh với bọn họ, ngươi cũng không thể đảm bảo rằng trong tay bọn họ lúc nào cũng có vũ khí, lúc nào cũng trong thể bất bại.

Khi người dạy bọn họ cách tiến công, đồng thời nhất định phải để bọn họ học được cách phòng thủ cần thiết.

Suy cho cùng, ngươi cũng không muốn nhìn thấy bi kịch giống như Vu Phó tướng xảy ra trên người tướng sĩ khác.”
” Chỉ dựa vào chút công phu mèo cào của ngươi?”.

” Chiêu thức tuy rằng đơn giản dứt khoát, nhưng là tinh túy dung hợp từ kỹ thuật công kích hiện đại và võ thuật cổ đại, không cần phải vất vả luyện tập ngày đêm, lãng phí thời gian vài năm mới nắm vững được kỹ năng cơ bản.

Những chiêu thức này có thể học được một cách nhanh chóng, hơn nữa nó còn có thể thúc đẩy tiềm năng lớn nhất trong thân thể, hiểu qua tấn công vô cùng rõ ràng”.

Đối với biện luận của Lãnh Băng Cơ, Mộ Dung Phong nhìn chằm chằm nàng, ha ha cười lớn: “Sao các hạ không thuận theo chiều gió mà bay thẳng lên chín vạn dặm?”.

Lãnh Băng Cơ sững sờ, không hiểu sao rõ ràng bọn họ đang tranh luận về võ thuật, sao hắn đột nhiên lại nói sang văn thơ rồi?
Nàng trừng lớn đôi mắt lưu ly mơ mơ hồ hồ hỏi hắn: ” Có ý gì?”
Mộ Dung Phong chậm chạp nghiêng người, khóe miệng hiện lên tia cười châm biếm, chậm rãi nhả ra từng từ: ” Ngươi có bản lĩnh như thế, sao không lên trời luôn đi?”
Mẹ nó, cong cong quẹo quẹo vẫn là mảng người!
Lãnh Băng Cơ nghiến răng xoay người rời đi.

| Mộ Dung Phong miễn cưỡng chiếm được thế thượng phong, tâm tình vô cùng tốt, nơi cổ họng phát ra tiếng cười nhẹ: “ Vụ phó tướng tỉnh rồi, tinh thần xem ra không tệ lắm”
Dưới chân Lãnh Băng Cơ chuyển hướng, đi tới gian phòng của Vụ phó tướng, kiểm tra cẩn thận cho hắn ta, sau khi hỏi thăm tình hình, lần nữa treo bình chuyền nước thuốc lên, dặn dò những việc cần chú ý trong việc chăm sóc.

Lúc ra ngoài, Mộ Dung Phong đang canh giữ trước cửa, hỏi nàng: “Đói bụng không?”

Hắn chỉ biết ba chữ này.

Lãnh Băng Cơ lắc đầu: “ Hiện tại ta phải quay về phủ”
Mộ Dung Phong không bằng lòng: “ Ngộ nhỡ Vụ phó tướng có gì bất trắc thì sao?”
Lãnh Băng Cơ tức giận nói: ” Buổi trưa ta sẽ trở lại”
” Có chuyện gì đều có thể giao cho binh sĩ đi làm”
” Không được, ta nhất định phải tự mình quay về” Lãnh Băng Cơ cố chấp yêu cầu.

Mộ Dung Phong cụp mắt nghiêm túc nhìn nàng: “ Cho Bản vương một lý do”.

Lãnh Băng Cơ tức giận tới mức muốn mắng người, còn có thể là lý do gì? Nàng muốn tắm rửa!
Buổi sáng có ý thức dậy thật sớm, muốn tới bờ sông đêm qua rửa mặt súc miệng, kết quả đến nơi đã có không ít binh sĩ dậy.

sớm huấn luyện chiếm lấy rồi.

Thượng du rửa chân, hạ du rửa mặt, còn có người quay lưng lại đứng trong bụi cỏ tiểu tiện.

Lúc đó nàng liền đỏ bừng mặt quay về.

| May mà người Mộ Dung Phong phải đến hầu hạ nàng bế cho nàng một chậu nước giếng sạch sẽ để rửa mặt súc miệng, nhưng hiện tại sau một hồi đọ sức liền cảm thấy cả người dinh dính, cực kỳ khó chịu.

Nàng cắn răng: “Ta muốn tắm rửa, lẽ nào có người làm thay được sao?”
Mộ Dung Phong là một nam nhân, không hiểu được tâm tư nữ nhân.

Nghe nàng xấu hổ kèm theo tức giận bắt bẻ lại mình, nhất thời có chút không tự nhiên.


Ngay cả ánh mắt nhìn nàng cũng phân tán, không dám đối diện.

“Việc này, việc này có thể an bài, ngươi chờ một chút”
Mộ Dung Kỳ vẫy tay gọi một binh sĩ đứng bên cạnh: “ Phân phó xuống dưới, ta muốn tắm rửa”
Binh sĩ kia lập tức tuân lệnh rời đi.

Đợi đến lúc Lãnh Băng Cơ kiên nhẫn ăn xong bữa sáng, liền có người mang một thùng gỗ vào phòng, chuẩn bị bột tắm, khăn, nước nóng, còn có một bộ quần áo để thay.

Mộ Dung Phong lúng túng nói: ” Điều kiện ở nơi này không được tốt như Vương phủ, trước hết người chịu đựng tắm rửa một chút, đợi tình trạng của Vụ phó tướng tốt lên, ta liền sai người đưa hắn tới Vương phủ dưỡng thương”
Lãnh Băng Cơ liếc xung quanh một vòng, nơi này không phải giản dị bình thường đầu, nhìn cửa sổ sáng chói tứ phía, Mộ Dung Phong ngươi không sợ vợ mình bị người khác rình trộm, chiếm tiện nghi à?
Dưới chân nàng không di chuyển, Mộ Dung Phong cũng không xê dịch: ” Ta trông coi ở đây, không có ai dám đến gần.”
* Lẽ nào người không phải nam nhân?” Lãnh Bằng Cơ buột miệng nói.

” Ít nhất thì ta cũng là nam nhân của ngươi” Mộ Dung Phong trên dưới đánh giá nàng: ” Hơn nữa, Bản vương không có một chút hứng thú nào với ngươi”.

Nếu tiếp tục tranh chấp, chỉ sợ lại tự mình rước lấy nhục.

Lãnh Băng Cơ trực tiếp đẩy cửa tiến vào phòng, kéo khăn trải giường xuống che cửa sổ, khóa kỹ cửa, lại cẩn thận vén rèm lên liếc nhìn một lần, xác định Mộ Dung Phong quay lưng về phía mình, tạm thời vẫn rất quy củ.

Nhanh nhẹn cởi quần áo, nhảy vào trong nước.

Chỉ có một chữ: thoải mái
Mới thư thái được một lát, Lãnh Băng Cơ còn chưa kịp hưởng thụ, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân vội vàng đến gần, làm nàng nháy mắt đề cao cảnh giác, mở to mắt nhìn.

” Đứng lại” Mộ Dung Phong trầm giọng quát.

* Khởi bẩm Vương gia, ngoài quân doanh có người cầu kiến” binh sĩ đứng cách đó không xa lớn tiếng hồi bẩm.

“Ai?”
“ Nàng nói là Trắc phi của ngài”

Lãnh Băng Nguyệt? Thế mà lại đuổi tới tận đây? Trong lòng Lãnh Băng Cơ cười lạnh, sợ là chén tổ yến hôm qua khiến cho trong lòng nàng ta không yên rồi, sợ nàng đơn độc ở cạnh Mộ Dung Phong, tạo thành uy hiếp với nàng ta, cho nên mới không chờ được mà chạy tới đây nghe ngóng thực hư.

Nàng vểnh tại lên nghe.

Hiển nhiên Mộ Dung Phong cũng có chút bất ngờ: ” Nàng ấy đến làm gì?”
Binh sĩ kia cũng nói không ra nguyên do: “ Nàng nói có chuyện hết sức khẩn cấp, nếu bọn thuộc hạ dám ngăn cản, trì hoãn sự việc sẽ không gánh được hậu quả?
Mộ Dung Phong quay mặt nhìn gian phòng phía sau lưng, do dự một chút: “ Để nàng ấy vào đi”
Binh sĩ kia chậm dãi lui ra ngoài, Lãnh Bằng Cơ nào còn tâm tình tiếp tục tắm rửa? Nhanh chóng đứng dậy lấy khăn tắm lau khô nước trên thân thể liền nghe thấy thanh âm yểu điệu của Lãnh Băng Nguyệt từ bên ngoài truyền vào: “Vương gia, cuối cùng thiếp thân cũng có thể gặp ngài rồi”
Mộ Dung Phong lo lắng hỏi: “Sao nàng lại tới đây? Trong quý phủ có chuyện gì quan trọng sao?”
Lãnh Băng Nguyệt vừa nhìn thấy Mộ Dung Phong khuôn mặt liền tràn đầy ấm ức: “ Không có chuyện khẩn cấp thì thiếp thân không thể đến sao? Thiếp thân nhớ ngài”.

* Nơi này là quân doanh, lẽ nào lại là nơi nữ nhân có thể lui tới?”
” Nhưng rõ ràng tỷ tỷ cũng ở đây, hơn nữa còn ở qua đêm.

Lâu như vậy rồi ngài không hồi phủ, hôm qua lại hùng hùng hổ hổ mang theo tỷ tỷ xuất phủ, trong lòng Bằng Nguyệt thấp thỏm không yên, sợ là có biến cố gì xảy ra, cả đêm ngủ không ngon, hôm nay trời vừa sáng liền chạy tới đây vấn an ngài, vậy mà ngài lại răn dạy người ta trước mặt hạ nhân một trận”
Cực kỳ đáng thương.

Lãnh Băng Cơ nghe xong chỉ muốn nôn, nhưng đám nam nhân lại luôn dính chiêu này.

Giọng Mộ Dung Phong mềm xuống: ” Lãnh Băng Cơ đến đây để trị bệnh cứu người, đợi Vu phó tướng thoát khỏi nguy hiểm ta | liền đưa nàng ta hồi phủ”.

“Vương gia gạt người, rõ ràng là đang lấy lệ với Băng Nguyệt.

Trong cung tự có ngự y, y thuật cao hơn tỷ tỷ gấp mấy lần, tại sao không phải tỷ tỷ thì không được chứ?” Lãnh Băng Nguyệt cúi thấp đầu nhìn như có vẻ rất khổ sở: “Ta với ngài nhiều ngày không gặp như vậy rồi, Vương gia có tỷ tỷ nên không nhớ đến ta sao?”
Hai người ở bên ngoài liếc mắt đưa tình, dãi bày tâm sự với nhau, hơn nữa nhân tiện hạ thấp Lãnh Băng Cơ không ít.

Tay Lãnh Băng Cơ không dừng lại, đã mặc xong quần áo lót, lau khô tóc, nhìn thấy quần áo binh sĩ chuẩn bị cho Mộ Dung Phong thay, trong lòng liền động, ý xấu sùng sục dâng lên.