Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 556: Âm Thanh Quen Tai






Thiên Thời vội vội vàng vàng mang theo hòm thuốc đi tới, trận tỷ thí đã sắp bắt đầu.
Mộ Dung Phong dặn dò: "Không nên để ở trong lòng, trước sau gì bản vương cũng đều thuộc về nàng, người khác không thể đoạt đi được.

Mặc dù phụ hoàng đem nàng gả cho ta, dụng ý chẳng qua là muốn tạ theo dõi nhất cử nhất động của nàng ở Trường An mà thôi.” Lãnh Băng Cơ bĩu môi: "Tính tình lão già hom hem này xấu nhất rồi, ông ta không muốn thấy ta sống tốt, chỉ mong người khác có thể giành được vị trí này.

Nếu như không phải ông ta muốn xem cảnh gà bay chó nhảy, không chê phiền phức, hôm nay có thể không đưa ra chuyện này sao?”
Mộ Dung Phong bất đắc dĩ lắc đầu: "Phụ hoàng thật sự rất yêu thích nàng, ông ta làm như vậy là tự có dụng ý riêng của ông ta.

Ông ta hẳn đã tận mắt nhìn thấy sự bất hòa của Na Dạ Bạch và Na Trát Nhất Nặc, nên mới dồn hết tâm trí châm ngòi ly gián mối quan hệ của hai người họ.

Suy cho cùng, nếu như hai người bọn họ triệt để trở mặt với nhau rồi, Na Trát Nhất Nặc ở lại Trường An mới có thể ngoan ngoãn, không có mưu mô gì, sẽ không trở thành cái định Nam Chiếu lưu lại Trường An”.
Lãnh Băng Cơ bất lực thở dài, làm một đứa con dâu của hoàng gia thì dễ dàng sao? Mỗi ngày đều bị tính kế, bị lợi dụng.

Cũng không đúng lắm, lão già hom hem này bề ngoài giống như đang nhắm vào mình, nhắm vào đám người Hiên Vương phi và Hạo Vương Phi.


Cuộc sống tạm bợ này trải qua tương đối yên ổn.
Một tên ngốc chuyên bị người khác bắt nạt mà có ngày cũng biết suy nghĩ?
Trước thời hạn chuẩn bị công phu, sứ thần Nam Chiếu được phải đi đã quay lại, còn mang theo một một cái cáng cứu thương phía trên có người nằm, cả người phủ một tấm vải trắng, che khuất đầu và mặt.

Thông qua bàn tay thon dài trắng nõn có thể đoán ra được đây là một nữ nhân, vả lại còn là một nữ nhân trẻ tuổi.
Hơn nữa, có vẻ như toàn thân nữ tử này từ trên xuống dưới không có một mảnh vải che thân, vì vậy thấp thoáng dưới tấm vải trắng là một đường cong Linh Lung lờ mờ.
Lãnh Bằng Cơ tự hỏi nó có nghĩa gì.
Na Trát Nhất Nặc bước lên phía trước, mỉm cười tự tin nhìn Lãnh Băng Cơ: "Người, ta đã mang đến rồi.

Nàng ta là người trúng cổ mà ta nuôi, nguyện ý đứng ra tiếp nhận, không bàn sống chết.

Tất nhiên, nếu như người nhân từ, tự nguyện nhận thua sớm một chút là ta đã có thể cứu lấy nàng ta một mạng”
Lãnh Băng Cơ nhìn sang người trúng cổ nọ đang nằm trên cáng, nhịp thở đều đặn, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, người xem ra vẫn còn tỉnh táo.
Nàng không còn lời nào để nói.

Mặc dù rất đồng cảm với cảnh ngộ của nữ tử này, thế nhưng nàng là con dân của Nam Chiểu, bản thân không thể quản nhiều như vậy, điều duy nhất có thể làm đó là tận lực bảo vệ cái mạng của bản thân.
Trong đại điện, mọi con mắt đều đổ dồn về phía trước.

Nếu như mình cứu chữa người này, nhất định phải vén tấm vải trắng lên, như thế sẽ lộ ra thân thể của nàng ta, tôn nghiêm của nàng ta sẽ không còn nữa.
Lãnh Băng Cờ lên tiếng: "Dựng một tấm bình phong màn che, mời mọi người lùi ra phía sau ba trượng”
Hoàng đế khoát tay, thái giám tiến lên ngay lập tức, dựng lên một tấm bình phong màn che bao quanh nàng và Na Trát Nhất Nặc.
Văn võ bá quan đứng xem cảnh náo nhiệt nhất tề đồng loạt lùi ra phía sau trở về chỗ ngồi.

Mộ Dung Phong lo lắng nhìn nàng một cái, Băng Cơ bèn đáp lại hắn một cái nhìn trấn an.

Na Trát Nhất Nặc nhận lấy ba cái bình Bạch Ngọc từ tay tùy tùng, mở từng cái một trước mặt Lãnh Băng Cơ: "Chúng ta bắt đầu nhỉ?"
Lãnh Bằng Cơ gật đầu: "Được.” Na Trát Nhất Nặc bước lên phía trước, vén một góc khăn che mặt của nữ tử lên để lộ chiếc cắm trắng thanh tú của nàng ta, dùng tay cay miệng, sau đó nghiêng bình đổ hai thứ từ bình vào miệng nàng ta.
Lãnh Băng Cơ nhìn hai thứ trong bình được đổ ra, một cái có sắc vàng hình viên bị, to bằng hạt vừng, không biết là trứng trùng hay thuốc.

Cái còn lại hình dáng hơi mờ, giống như thủy tinh, xác định là thuốc.
Chẳng mấy chốc, từ bụng của nữ tử phát ra tiếng ọc ạc, nàng ta đau đớn rên rỉ, thân thể tựa như lên men, lấy tốc độ mắt thường mà nhìn cũng có thể thấy được đang từ từ trương lên.
Chẳng trách trên người nàng ta không có một mảnh vải, nếu như mặc quần áo, chỉ sợ sẽ nổ tung.
Na Trát Nhất Nặc lại tiến lên, cắt cổ tay nữ tử đang nằm trên cáng, lấy ra một con côn trùng nhỏ như sợi chỉ từ bình cuối cùng.

Con côn trùng này bị mùi vị huyết tinh hấp dẫn ngay lập tức, thuận theo tay của Na Trát Nhất Nặc bò tới miệng vết thương trên tay nữ tử, đi vào da thịt dọc theo vết thương, hoàn toàn chui vào rồi!
Lãnh Băng Cơ nhìn cảnh tượng này mà toàn thân phát lạnh.
Nữ tử nằm trên cáng dường như cũng đã chịu tra tấn cực lớn, đau khổ bắt đầu giãy giụa, trong miệng phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết.

Có lẽ là vì khuôn mặt nàng ta sưng lên, phát âm không rõ ràng, khiến Lãnh Bằng Cơ nhớ đến cái lưỡi đã đứt của Lãnh Bằng Nguyệt.
Như thế nào lại có cảm giác âm thanh này có chút quen thuộc? Giống như trước đây đã từng nghe qua.
Mà những người ngồi ở phía bên ngoài màn che không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe có người không ngừng kêu la thảm thiết.

Âm thanh này vô cùng thể lượng, vừa nghe đã biết người này nhất định đang chịu một cơn đau đớn khó hình dung được, mọi người không khỏi lộ vẻ xúc động.


Đối với thuật độc cổ của Nam Chiểu này, tất cả mọi người đều không rét mà run.
Ước chừng qua thời gian một chén trà, nữ tử mới yên tĩnh trở lại.
Tấm vải che mặt cũng vì nàng ta giãy giụa mà tuột sang một bên, lộ ra một khuôn mặt hoàn toàn thay đổi.
Lãnh Băng Cơ cố ý đến xem, da của nàng ta gần như trong suốt, mạch máu dưới mặt cũng trở nên bắt mắt.

Mà ngũ quan cũng bởi vì sưng tấy mà trở nên biến dạng, không thể nhận ra diện mạo ban đầu.
Dưới cái nhìn sáng ngời của Nhất Nặc, nàng đâu vào đấy lấy ra cây ngân châm, lưu loát đâm vào các huyệt vị của bệnh nhân.
Ngân châm phong ấn huyệt vị, những con cổ trùng bị nhốt lại.
Sau đó, nàng cầm dao mổ nhẹ nhàng rạch lên da bệnh nhân, cây ngân châm nhanh tay lẹ mắt nảy lên, tức thì những con cổ độc Kim Tìm theo miệng vết thương bị gắp ra, thả vào các lọ thuốc.
Na Trát Nhất Nặc đứng ở một bên khoanh tay quan sát từng cử động của nàng, khẽ khàng cười: "Mặc dù phương pháp của người rất hiệu quả, nhưng trong thời gian một nén hương diệt trừ hoàn toàn Kim Tằm cổ của ta, e là khó đấy”.
Lãnh Băng Cơ không nhiều lời, ngừng lại động tác trên tay, chuyên tâm chơi đùa các lọ thuốc, lại còn kiểm tra cẩn thận các mẫu huyết dịch với vẻ chăm chú.
Nhìn Na Trát Nhất Nặc đang ù ù cạc cạc, đặc biệt là những nước thuốc kia, tất cả đều trong vắt như nước, không biết nó có công dụng gì..