Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 553: Vì Nam Nhân Mà Chiến Đấu Quang Vinh






Na Dạ Bạch hoàn toàn bị xem nhẹ, hơn nữa trước dân chúng mà không quản lí được muội muội của mình nên sắc mặt càng trầm hơn.
“Phong Vương gia và Phong Vương phi phu thê tình thâm không lay động được, hà tất gì người phải tự đánh mất thể diện của mình? Nam nhi tốt trong Trường An còn nhiều mà, Dung ca ca để người chọn, chắc chắn không kém hơn Phong Vương gia”
Na Trát Nhất Nặc chế nhạo: “Không phải trước kia ca ca đã dạy Nhất Nặc sao? Thích thì tranh thủ không từ thủ đoạn nào, mạnh mẽ đoạt lấy.

Nhất Nặc vẫn nhớ kĩ lời dạy bảo của ca ca, xem người làm tấm gương” Lời nói này khiến Na Dạ Bạch nghẹn họng không biết nói gì mới đúng.

Trước đây nếu không phải hắn ta cứ khăng khăng không chịu nghe lời khuyên bảo của Na Trát Nhất Nặc, không chịu buông bỏ Lãnh Băng Cơ thì cũng không có cái tài hoa này.
Lãnh Băng Cơ cúi đầu, nở nụ cười ý tứ sâu xa khó hiểu.
Có lẽ người khác không biết nhưng nàng biết rất rõ quan hệ huynh muội của hai người họ.

Na Trát Nhất Nặc thì như một con gà mái mẹ bảo vệ cho đàn con, dù có chết bảo vệ chu toàn cho Na Dạ Bạch.

Bây giờ thì lại không có chút tình cảm nào, xem ra đã xảy ra vấn đề trong đây.

Na Trát Nhất Nặc dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Lãng Băng Cơ, nói từng chữ một: “Tỷ thí với ta, nếu người thắng thì ta đi ra còn nếu như ta thắng người thì người phải nhượng bộ, thế nào?”
“Không thì làm sao?"Lãnh Băng Cơ không cần nghĩ đã từ chối ngay: “Nơi này là Trường An, quy tắc trò chơi không phải do người đưa ra.

Phong Vương gia cũng không phải tiền đặt cược giữa chúng ta.

Không cưới chính là không cưới, không cho phép là không cho phép.

Ngươi lợi hại thì cũng không liên quan đến ta, vì sao ta phải chấp nhận khiêu chiến của ngươi?”
“Ngươi sợ rồi?”
Lãnh Băng Cơ cười lạnh: “Nếu như Nhất Nặc công chúa tự tin như thế thì cần gì phải cầu Trường An tạ trị liệu cho tâm bệnh của thái tử quý quốc đây? Tự ra tay trị bệnh thì được rồi.”
Na Trát Nhất Nặc nghẹn họng: “Một tấc cũng có lúc dài, một thước cũng có lúc ngắn, mỗi người đều có điểm mạnh và điểm yếu riêng, sao lại có thể nhập làm một mà nói được?”
“Nếu như Nhất Nặc công chúa đã hiểu được đạo lí này thì cần gì phải ganh đua cao thấp? Thứ cho ta không tiếp.”
Tiểu Vân Triệt thở dài một hơi đầy ưu thương: “Mẫu thân của ta đã nói nàng không thích đứa trẻ thích cãi lại, cho nên người vợ như người ta cũng không cần, tránh cho sau này chọc mẫu thân tức giận rồi người lại giận cá chém thớt đổ lên người ta.

Khó trách người không gả ra ngoài được.”
Bản lĩnh đâm chọt của thằng nhóc nhà mình đã phát triển rồi ư? Lãnh Bằng Cơ vuốt ve đầu hắn, cười hết sức từ ái: “Ngoan, trở về mẫu thân sẽ lấy cho con một người vợ thấu tình đạt lý”
Na Trát Nhất Nặc không chịu từ bỏ ý đồ, xoay sang đối mặt với hoàng đế nói: “Na Trát Nhất Nặc khẩn cầu hoàng đế bệ hạ làm chủ, Nhất Nặc thành tâm hi vọng có thể theo học tập y thuật của Phong Vương phi quý quốc đây, bệ hạ hẳn sẽ không keo kiệt chứ?”
Hoàng để xem náo nhiệt không chê lớn chuyện cuối cùng đã đợi được cơ hội: “Chỉ có không ngừng bàn luận trao đổi thì mới có thể đã tốt càng tốt hơn, lấy mạnh bù yếu.

Trẫm cảm thấy có thể”
Na Trát Nhất Nặc vội vã nói: “Đa tạ hoàng thượng”
Hoàng đế nhìn sang Băng Cơ: “Nhìn từ việc Nhất Nặc công chúa lại khiêm tốn cầu bái sư ngươi thì Phong Vương phi cố mà làm, thi triển tài nghệ rồi nhận đồ đệ này đi?”
Vị hoàng đế này không biết xấu hổ đến như vậy sao? Công chúa người ta nói là cùng nhau bàn bạc nhưng sao đến miệng của ngài lại thành bái sư?”.

Na Trát Nhất Nặc đối với việc chơi xấu lấy vỏ bọc để bao che cho con rất là bất đắc dĩ, mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm khí, nói: “Nếu như Phong Vương phi có thể thắng Nhất Nặc, khiến cho Nhất Nặc tâm phục khẩu phục, vậy thì Nhất Nặc nguyện ý bái Phong Vương phi làm sư”

Đồ đệ này Lãnh Băng Cơ không dám nhận, nếu không thì sớm muộn gì cũng có một ngày bị lừa thầy phản bạn, tỷ như là hành động lật đổ Thánh Nữ giáo của nàng ta.
Hoàng đế trực tiếp gõ nhịp: “Việc này cứ quyết định vậy đi, y thuật chính là tạo phúc cho dân chúng, Phong Vương phi phải phát huy nó rạng rỡ mới đúng, không thể hẹp hòi như thế được.

Nếu người thắng thì Na Trát Nhất Nặc sẽ dập đầu bái sư với người còn nếu thua thì hôn sự này của Phong nhi sẽ do trẫm làm chủ”
Lãnh Băng Cơ muốn nói lại thôi, đến hắn thân là người trong cuộc còn không tỏ thái độ gì cơ mà, sao việc này lại quyết định rồi? Dựa vào gì chứ?
Đã sớm biết hoàng đế không vừa mắt với việc mình độc chiếm Mộ Dung Phong, hận không thể để hắn có năm thể bảy thiếp, hậu viện muôn hoa khoe sắc cho nên không có việc gì lại tìm việc cho mình, lựa xương trong trứng.

Hôm nay Na Trát Nhất Nặc xin học hỏi thì tặng ngay một cái gối kê đầu, vươn tay trợ giúp nàng ta.
Mộ Dung Phong đứng lên: “Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy việc này hoàn toàn không thoải đáng.”
Hoàng đế từ trước đến nay không có kiên nhẫn để nghe con mình nói chuyện vì thế lời nói ra một nửa đã bị đánh gãy: “Ngươi không có lòng tin ở Băng Cơ sao?”.

Được tại — TRUМtruyen.


“Đương nhiên không phải, nhưng mà bất kể là thắng hay thua thì nhi thần đều không lấy thêm vợ.

Cho nên lần tỷ thí này căn bản là không có ý nghĩa”.

“Trường An ta từ xưa đến giờ không bao giờ lùi bước đối với sự khiêu khích của người ngoài, vì vậy trận tỷ thí này Băng Cơ không chỉ phải tham gia mà còn nhất định phải thắng”
“Nhưng.”
“Đừng nhiều lời nữa, cứ quyết định vậy đi”
Lãnh Băng Cơ túm vạt áo Mộ Dung Phong, lắc lắc đầu với hắn.
Tỷ thí thì tỷ thí, Lãnh Băng Cô nàng có nơi dựa vào, lại còn chưa từng sợ bất kì ai cả?
“Ta cam đoan, tất cả cổ độc mà ta hạ không phải là tà thuật, có thuốc giải, hơn nữa còn là thuốc giải tầm thường có thể dễ dàng tìm thấy”.
Lãnh Băng Cơ nhẹ nhàng chấp nhận: “Được, ta làm chủ còn người làm khách, vậy theo làm theo lời người nói đi.”
Mộ Dung Phong hơi khẩn trương: “Nàng thật sự không sợ sẽ mất đi bổn vương sao?”
“Tuy chàng không có lòng tin vào y thuật của ta nhưng ta tin tưởng chàng.

Dù ta có thua thì chàng nhất định cũng sẽ không vứt bỏ ta, chàng sẽ khiến cho nàng ta biết khó mà lui, đúng không?”
Mộ Dung Phong thân nhẹ một tiếng: “Lời này khiến cho bổn vương có chút vừa vui vừa lo, thôi thì cứ cho rằng nàng đang khen ta đi”
Lãnh Băng Cơ liếc mắt nhìn hắn một cái: “Vốn dĩ là đang khen chàng đấy”.