Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 547: Tâm Tư Của Lãnh Băng Cơ






Trước mặt Lãnh Minh Nguyệt, Lãnh Băng Cơ không cậy mạnh mà nghe lời gật gật đầu: “Cảm ơn người vì đã nhắc nhở, nếu sau ta có gặp Thiên Nhất đạo trưởng thì sẽ xin ngài ấy một lá bùa hộ mệnh.

Hai tay ta đều không làm gì trái với lương tâm, không sợ nửa đêm nàng ta hóa quỷ đến gõ cửa”
Lãnh Minh Nguyệt kéo nàng sang một bên, thấp giọng nói.

Truyện Tiên Hiệp
“Cần đề phòng ác quỷ, nếu là người sống thì lại càng nên cẩn thận.

Ta nghe nói, hậu sự của Lãnh Băng Nguyệt phụ thân đều để cho Băng Kiêu xử lý Lãnh Băng Cơ lắc đầu: “Mấy ngày nay ta cũng không hồi phủ nên không biết”
“Ta nhiều chuyện một chút, những những kẻ do Kim thị nuôi dưỡng ai ai cũng là kẻ lòng lang dạ sói, tỷ từng quen biết với Lãnh Băng Nguyệt hẳn cũng hiểu rõ điều này.”
Lời này mang theo một chút ám chỉ, nghe giọng điệu này rõ ràng là đang coi thường Lãnh Thanh Kiêu.
Lãnh Băng Cơ im lặng không đáp.
Tuy không có quan hệ gì với Thanh Kiêu nhưng nàng cũng biết hắn ta không phải là không có dã tâm nếu không một đứa trẻ làm sao có thể làm những việc cần đến lúc này?
“Lãnh Thanh Kiều đó vẫn là tỷ đệ nhà người khác, dù cho chúng ta có đối tốt với người ta thì trong lòng trong mắt người ta vẫn cảm thấy đó đều là giả dối, cảm thấy chúng ta làm vậy là có mục đích.

Tỷ thấy có đúng không?”

Lời này thật sự không phản bác được.
Lãnh Bằng Cơ chỉ có thể nói: “Sau khi ta hồi kinh cũng chỉ gặp mặt hắn vài lần, lịch sự hỏi thăm đôi ba câu nên cũng không thể nói rõ hắn có tính cách thế nào?
“Biết người biết mặt không biết lòng! Lãnh Thanh Kiều đã quen với những thủ đoạn ở trên quan trường, trước mặt thì tươi cười nồng nhiệt, sau lưng lại chẳng tốt đẹp gì.

Dù sao dì của ta cũng nói rằng, Lãnh Thanh Kiêu có thể giả vờ, cũng có thể chịu đựng nên sẽ giành được thiện cảm của phụ thân.

Nhìn thoáng qua đã biết hắn chính là loại có rắp tâm hại người.

Ngoài mặt hắn cười cười nói nói giống như không toan tính gì nhưng không biết sau lưng hắn hận người ta đến mức nào đâu.

Vậy nên đại tỷ tỷ cũng nên cẩn thận đề phòng hắn.”
Không nghĩ tới đã năm năm trôi qua mà mối thù của Lãnh Minh Nguyệt với Kim thị và Lãnh Bằng Nguyệt vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Vừa nhắc tới Lãnh Thanh Kiêu mà nàng ấy đã cố hết sức khiêu khích như vậy.
Lãnh Băng Cơ cũng có đề phòng Lãnh Thanh Kiêu nhưng đồng thời cũng không vì nguyên nhân là Kim thị mà có thành kiến gì với hắn.

Càng sẽ không bị vài ba câu của Lãnh Minh Nguyệt kích động mà nảy sinh địch ý gì với hắn.

Rồng sinh chín con không con nào giống con nào, nàng cũng hi vọng Thanh Kiểu đọc nhiều sách thánh hiến như vậy sẽ có cái nhìn khoáng đạt hơn,
không mang trong mình thứ phẩm hạnh giống như Lãnh Băng Nguyệt.
Lãnh Minh Nguyệt thấy nàng không đáp lời cũng tự giác chuyển chủ đề.
“Tỷ tỷ đến dự tiệc, tại sao không mang cháu trai theo cùng?”
“Đứa nhỏ được Thái hậu nương nương đón đi rồi”
Lãnh Minh Nguyệt che miệng cười: “Hoàng Thượng và Thái hậu nương nương vậy mà lại coi đứa nhóc đó như bảo bối vậy.

Chắc mấy ngày không gặp lại thấy nhớ đây mà.

Tỷ tỷ cũng thật có phúc, con đầu lòng đã là nam hài tử, khiến đám phi tần ghen tỵ muốn chết.

Hiên Vương ở đó biết được tin này chắc giận đến tái mặt rồi.


Hạo Vương phi chắc cũng đóng cửa lén lau nước mắt mà tự trách bản thân mất” Lãnh Băng Cơ bất đắc dĩ nói: “Trước mặt tỷ tỷ thì không sao nhưng nếu có thêm người ngoài thì đừng ăn nói lung tung như vậy.”
Nếu những lời này mà truyền đến tại Hiên Vương phi hay Hạo Vương phi chỉ sợ sẽ chọc phải chuyện không hay nào đó.
Lãnh Minh Nguyệt lè lưỡi: “Ta chỉ nói ra sự thật thôi mà.

Hiên Vương phi hôm qua còn cố ý chạy đến chỗ Hạo Vương phủ, cùng Hạo Vương phi nói toàn những chuyện đau lòng.

Hiện Vương nạp bao nhiêu thê thiếp nhưng chỉ sinh ra mấy người con gái coi như là bồi thường mà thôi.

Nàng ta khấn Phật, dâng lên nào dầu nào vừng nào tiền nào hoa rồi lại chặt đến chỗ Hạo Vương phi kể khổ, chẳng nhẽ không biết Hạo Vương phi nhà ta đến con gái cũng không có làm sao có thể tình nguyện ngồi nghe nàng ta dông dài chứ?”
Nha đầu có nhãn lực không tệ, nhìn thấu tâm tư kẻ khác, chỉ có cái miệng này là không chừa một ai.
Nhất là mấy chữ “coi như là bồi thường”khiến cho Lãnh Bằng Cơ vô cũng không thích.

Làm gì có nữ nhân nào lại tự khinh thường bản thân như vậy chứ?
Nhìn sắc trời không còn sớm, nàng liền uyển chuyển cáo từ: "Con cái cũng giống như một loại duyên phận, lúc đến tự nhiên sẽ đến, gấp gáp cũng chẳng được gì.

Giờ cũng không còn sớm nữa, ta đến điện Minh Đức trước đã”
"Đại tỷ”
Lãnh Minh Nguyệt gọi nàng nhưng muốn nói lại thôi, giống như có điều gì đó khó mở lời.
"Sao vậy?"
Lãnh Minh Nguyệt vẫn chưa mở được miệng, đỏ mặt, ấp a ấp úng hỏi: "Có phải bây giờ đại tỷ đang giúp đại tẩu chữa bệnh không?"

Lãnh Băng Cơ thản nhiên nói: "Đúng vậy.”
Lãnh Minh Nguyệt ngượng ngùng dùng mũi chân xoa xoa vào cục đá dưới lòng bàn chân: “Ta có thể dùng phương thuốc gia được không?”
Lãnh Bằng Cơ sững người, ngay lập tức hiểu ra ý của Lãnh Minh Nguyệt: “Kê thuốc phải dựa vào triệu chứng, làm sao có thể uống bừa bãi được? Nếu người cảm thấy không thoải mái vậy lần sau đến vương phủ ta sẽ bắt mạch cho ngươi.”
Lãnh Minh Nguyệt không nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay lập tức: “Vậy một lời đã định”
Mấy năm nay Hạo Vương chuyên tâm học hành, đối nhân xử thế lại càng thêm khiêm tốn hữu lễ, bất kể là đối với dân chúng hay trên triều đình đều được người ta tán dương không ngớt.

Mà Hạo Vương phi dường như cũng được phủ thêm một tầng thi vị, càng thêm yên tĩnh thanh tạo lịch sự, cả người lộ ra vẻ dịu dàng thùy mị.
Từ trước đến nay, Lãnh Băng Cơ vẫn cảm thấy HạoVương phi và Hạo Vương mới là cặp phu thể được trời đất tạo thành, vô cùng xứng đôi.

Lãnh Minh Nguyệt quá phô trương, hẳn không phải kiểu người mà Hạo Vương thích.
Duệ Vương phi vốn có quan hệ rất tốt với Lãnh Băng Cơ sớm đã bước vào cửa lớn Phong Vương phủ, hạ sinh được hai người con gái, nói chuyện trước đây coi là lưu loát bây giờ giống như bắn liên thanh, người khác nói một câu không đúng liền có thể bị nàng làm cho nghẹn chết.
Khiên Vương phi nhỏ tuổi nhất trong mấy vị phi tần, lại mang khuôn mặt trẻ con xinh xắn lại thêm đầu óc lanh lợi khiến người ta cảm giác nàng vẫn là một thiếu nữ ngây thơ không rành thể sự.
Cho nên tuy nói xuất thân của Khiên vương không tốt, bình thường kiệm lời ít nói, không quá hòa hợp với các huynh đệ khác, nhưng vị Khiên Vương phi này thì ngược lại, nàng tựa như đóa hoa hướng dương đi đến đâu cũng cười rạng rỡ, mi mày cong cong.
Nhóm phi tần nói chuyện vô cùng khách khí, không hề châm chọc khiêu khích mà cực kỳ thân mật.

Điều này thể hiện rõ rằng mọi người tất cả đều đã trưởng thành, không còn thể hiện hết yêu ghét trên nét mặt, cũng hiểu được lòng người thâm độc..