Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 497: Tha Hương Gặp Cố Nhân




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đối phương không nói gì mà chỉ yên lặng nhìn nàng. 
Lãnh Băng Cơ lại hỏi: "Ngươi đến đây làm gì?" Đối phương vẫn không nói chuyện, chỉ giơ tay chỉ vào một góc rồi thấp giọng nói: "Thứ ngươi muốn tìm hẳn là ở nơi đó" 
"Sao người biết ta muốn tìm cái gì?" Lãnh Băng Cơ cứ cảm thấy lúc đối phương nói chuyện, người này đã cố gắng hết sức để thay đổi giọng nói, giống như sợ nàng nghe ra được cái gì vậy. 
Đối phương không trả lời câu hỏi của nàng, hắn chỉ nhìn thật sâu vào nàng, sau đó xoay người mở cửa sổ nhảy ra ngoài, lặng yên không một tiếng động biến mất trong màn đêm. 
Đúng là một kẻ kì lạ. 
Làm sao hắn biết mình muốn tìm cái gì? Tại sao hắn phải giúp mình? Lẽ nào hắn không hiểu cổ trùng này có ý nghĩa gì hay sao? 
Lãnh Băng Cơ nhún vai rồi mở ra đèn pin một lần nữa, chiếu vào góc mà kẻ kì lạ vừa mới chỉ vào, nơi đó có một giả gỗ, trên giá bày một loạt lọ sành. 
Lãnh Băng Cơ đi tới rồi mở từng lọ ra tìm tòi, rất nhanh nàng đã tìm được thứ mình muốn.

Thứ đó có vẻ ngoài giống như rận.

chuột, có điều kích cỡ lớn hơn nhiều, bên mép có hàm răng sắc bén.

Có ước chừng hai mươi, ba mươi con lúc nha lúc nhúc được nuôi bên trong bình. 
Chắc là nó rồi, không sai được.


Lãnh Băng Cơ không do dự nhét thẳng cái lọ sành đó vào bên trong nhẫn không gian của mình. 
Nàng rất muốn dùng một cây đuốc đốt sạch những con cổ trùng hại người này, chỉ tiếc là nếu làm như vậy thì nhất định sẽ khiến Na Dạ Bạch phát hiện, nàng cũng sẽ không đi được. 
Nàng tắt đèn pin trong tay đi rồi nhảy cửa sổ ra ngoài y như người lúc nãy. 
Dựa theo ký ức lúc đến, Lãnh Băng Cơ nhạy bén tránh thoát thị vệ tuần tra, muốn tranh thủ cơ hội chạy ra khỏi thành Bích Thủy.

Tường thành không thể làm khó Lãnh Băng Cô nàng được, chỉ cần ra khỏi thành rồi đi suốt đêm thì hẳn là ngày mai đã có thể ra khỏi địa bàn của Nam Chiếu rồi, sau đó nàng sẽ trở lại Trường An gặp Cừu thiếu chủ. 
Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính. 
Lính gác trong hành cùng cũng không phải là đồ trang trí, nàng khắc khổ tập luyện khinh công năm năm cũng không nhanh nhẹn bằng đám người Cừu thiếu chủ.

Lúc nàng nhảy lên thì bị trượt chân, một miếng ngói lưu ly bị giẫm lỏng ra nên sinh ra một tiếng động rất nhỏ rồi bị thị vệ phát hiện. 
"Ai đó?" Đối phương quát lên.

Lãnh Băng Cơ lập tức lộn một vòng rồi trốn bên dưới mái nhà.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Có người không vui nghiêm giọng hỏi.

"Vừa nãy hình như ta thấy có bóng người lóe lên, ta nghi là có thích khách" 
"Thái tử điện hạ từng dặn dò là nhất định phải cẩn thận đề phòng, phòng ngừa có kẻ gian lẻn vào hành cung.

Mọi người đi lục soát đi, không thể lơ là được." 
Tất cả quân lính phía dưới đều vâng lệnh, sau đó thực sự có thị vệ có võ công cao cường nhảy lên kiểm tra, chỉ một lát nữa là hành tung của Lãnh Băng Cơ sẽ bị lộ.

Nàng hoảng sợ, do dự suy nghĩ xem có nên xuất hiện luôn bây giờ rồi đánh một trận một mất một còn với người Nam Chiếu hay không? 
"Ở nơi đó!" Đột nhiên có người giơ tay chỉ về hướng ngược lại: "Mau đuổi theo!" 
Tất cả thị vệ đều chạy về phía người kia chỉ. 
Lãnh Băng Cơ nghe thấy phía trước đã không có động tĩnh gì nữa, lúc này nàng mới cẩn thận thò đầu ra nhìn về phía kia. 
Đèn đuốc trong cung đã sáng lên, ầm ĩ tụ về phương xa. 
Lãnh Băng Cơ không nhìn thấy bóng người, cũng nghe không thấy tiếng đánh nhau nên không biết chuyện gì đã xảy ra cả.


Lúc này Cừu thiếu chủ và Thẩm Phong Vân vẫn bị người của Na Dạ Bạch dốc toàn lực chặn giết, hẳn là không thể trà trộn vào hành cung nhanh như vậy được, chẳng lẽ là có người có ý điệu hổ li sơn để giải vây cho nàng? 
Sau khi tiến vào Nam Chiếu nàng được ngôi sao may mắn phù hộ hay sao thế này? Lúc quan trọng còn có quý nhân giúp đỡ, chuyển nguy thành an. 
Phía trước có tiếng bước chân lộn xộn truyền đến, lại có người lại đây rồi.

Lãnh Băng Cơ thấy hóa ra là Na Dạ Bạch dắt tay một nữ tử mặc áo màu xanh ngọc bích, được người hầu kẻ hạ ở trong cung vây quanh đi về phía chỗ ở của nàng. 
Đêm hôm khuya khoắt mà họ lại đây như thế này, có lẽ là trận rối loạn lúc nãy đã quấy rầy đến hai anh em này nên họ mới tới thăm dò xem nàng có ở đây hay không cũng nên? 
Lãnh Băng Cơ hơi bất đắc dĩ, rõ ràng là nàng không đi được rồi. 
Nếu hai anh em này phát hiện nàng mất tích thì cho dù có ra được hành cung, cũng không ra được thành Bích Thủy, có ra được thành Bích Thủy thì hai cái chân này cũng không trốn thoát khỏi Nam Chiểu được. 
Nàng chỉ có thể chấp nhận số mệnh quay trở lại, cử khiến hai người này yên tâm trước đã rồi tìm cơ hội sau.

Chỉ cần Na Dạ Bạch thả lỏng cảnh giác thì nàng sẽ có cơ hội thôi. 
Nàng chui vào từ lỗ thủng có từ trước kia, không kịp lấp lại cái lỗ đó đã vội vã chạy đến trước màn nhìn một cái, nha đầu kia vẫn đang ngủ bất tỉnh nhân sự. 
Lãnh Băng Cơ bỏ thuốc có hơi nặng, nếu không có thuốc giải thì nha đầu này có ngủ một ngày một đêm cũng không tỉnh lại được.

Nàng lưu loát đẩy nha đầu kia xuống dưới gầm giường, còn mình thì nhanh chóng chui vào chăn ấm. 
Nàng vừa mới nằm xuống thì Na Dạ Bạch và công chúa đã đến bên ngoài. 
Na Dạ Bạch ho nhẹ một tiếng: "Cô nương Lương Khương có đây không?" 
Lãnh Bằng Cơ nghiêng tại lắng nghe, tiểu nha đầu dưới gầm giường đang ngủ rất ngon, hình như còn đang nhẹ nhàng ngày nữa.

Hỏng rồi, nếu cho hai người này đi vào thì họ sẽ nghe thấy mất! 

Nàng chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi dậy: "Thái tử điện hạ ư?" 
"Quấy rầy cô nương Lương Khương nghỉ ngơi rồi.

Chỉ là trong cung có thích khách lẻn vào, ta không yên tâm sự an toàn của nàng nên tới đây một chuyến." 
"Ta không sao, cả đêm ngủ say, không có ai quấy rối cả". 
"Tiểu muội ngày đêm không nghỉ đi tới hành công, không biết lúc này gặp cô nương Lương Khương có thuận tiện hay không?" 
Lãnh Băng Cơ giả bộ ngơ ngác nhưng vẫn không từ chối: "Phiền hai vị chờ một lát, ta sẽ dậy ngay đây." 
Nàng luống cuống thay quần áo của họ nhận ra rồi mặc vào bộ váy giống như cây rụng tiền kia, cẩn thận kiểm tra trên người không có chỗ nào không ổn cả rồi mới giả vờ buồn ngủ vén lên màn phòng ngủ, bước ra ngoài. 
"Đêm hôm khuya khoắt, Lương Khương." Lời nói của nàng mắc kẹt lại.

Hai người cả trong lẫn ngoài đều mở to mắt kinh ngạc nhìn nhau, không hẹn mà cùng kinh ngạc thốt lên: "Là người ư?" 
Nữ tử ở ngoài trường tư thế oai hùng, trên người mặc một bộ váy ngắn màu xanh biếc, ủng da trâu bó sát cao đến đầu gối, xinh đẹp đáng yêu, chính là công chúa Nam Chiếu mà Lãnh Băng Cơ mới chỉ nhìn qua một cái. 
Chỉ có điều, lúc này trong phòng đốt đèn nên nàng có thể nhìn rõ dung mạo của đối phương. 
Chẳng trách ở trong cổ phòng lúc này nàng lại cảm thấy giọng nói của nàng ta rất quen tai, hình như là đã nghe được ở nơi nào vậy, hóa ra đúng là người quen cũ. 
.