Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 495: Tìm Kiếm Mẫu Cổ






Na Dạ Bạch hơi ngạc nhiên, hắn ta nói: “Nhanh như thế sao? Nhanh như thế mà hắn ta đã nắm được chính xác hành tung của chúng ta trong tay mình rồi à, xem ra Cừu thiếu chủ này đúng là một kẻ có tài cán thật” 
“Còn có một kẻ đi cùng với hắn nữa, nghe nói là khâm sai đại thần Thẩm Phong Vân lần này được phái đi Dự Châu cứu nạn thiên tai”. 
Lúc này Na Dạ Bạch càng ngạc nhiên hơn, hắn ta nói: “Thẩm Phong Vân cũng đuổi theo tới đây luôn rồi à? Không lẽ là chuyện trùng cổ bị lộ rồi? Nhưng chúng ta đã tiêu hủy đi tất cả vết tích rồi cơ mà, không phải cứ tìm kiếm là ra được, sao hắn có thể điều tra ra được tung tích của bản thái tử cơ chứ?” 
Lãnh Băng Cơ cũng rất ngạc nhiên. 
Thẩm Phong Vân và Cừu thiếu chủ lại cùng một phe với nhau, như thể có phải là nói rõ hắn ta đã biết được thân phận của Lãnh Băng Cơ rồi, không thể che giấu được nữa phải không? Nếu không dù cho hắn có hoàng mệnh bên người sao lại dám chơi liều như thế, mặc kệ Dự Châu không lo mà chạy tới tận Nam Chiếu sao? 
Có phải là Mộ Dung Phong đã biết được chuyện giả chết ve sầu thoát xác của Lãnh Băng Cơ rồi đúng không? 
Trong lúc nhất thời Lãnh Băng Cơ cảm thấy vô cùng hỗn loạn, nàng không lo lắng chuyện thái tử Nam Chiểu ép buộc thành thân với mình, nhưng nàng lại lo lắng chuyện làm sao để đổi mặt với Mộ Dung Phong bây giờ. 
Na Dạ Bạch hơi trầm ngâm, một lúc sau hắn ta nói: “Ban đầu ta định sau khi nghỉ ngơi xong thì xuất phát đi về phía thành Bích Thủy thế nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.

Truyền lệnh xuống, lập tức khởi hành, đi ngay trong đêm luôn.

Sau đó ra lệnh xuống cho người của chúng ta dốc toàn lực để đuổi giết hại người kia, mặc kệ sống chết.

Đây đã là Nam.

Chiểu của ta rồi, ta còn có thể khoan nhượng để cho hai kẻ đó hoành hành ngang ngược được hay sao?” 
Lãnh Băng Cơ có phần lo lắng, nàng chỉ mong hai người đó tuyệt đối không nên hành động theo cảm tính của mình, biết khó mà lại là cách thức tốt nhất. 
Một đoàn người nhanh chóng khởi hành, đến giữa trưa ngày hôm sau thì cùng nhau tiến vào thành Bích Thủy, đô thành đầu tiên của Nam Chiếu. 
Bên trong thành có hành cung, Na Dạ Bạch nói, hiện giờ muội muội của hắn ta đang ở trong thành Bích Thủy đợi hắn ta khải hoàn trở về. 
Một đoàn người tiến vào trong hành cung, vẫn chưa thấy công chúa của Nam Chiếu ra nghênh đón đầu thì đã thấy một vùng hỗn loạn rồi. 
Trên mặt đất ở trong hành cùng, trên các bức tường, những con côn trùng với đủ loại với đủ 

các loại màu sắc phân tán từng đốm đốm nhỏ, vô cùng kỳ lạ, có rất nhiều loại Lãnh Băng Cơ đã từng nhìn thấy nhưng cũng có rất nhiều loại nàng chưa từng nghe thấy bao giờ cả. 
Trong tay hạ nhân ở trong hành cùng cầm đủ loại bình gốm, bọn họ cẩn thận tới gần đám côn trùng kia để cố gắng bắt lấy chúng, người nào người nấy đều kinh hồn bạt vía, vô cùng sợ hãi. 
Không cần tới gần Lãnh Băng Cơ cũng biết được phần lớn những con côn trùng có ở đây đều có độc cả, hơn nữa còn có thể là kịch độc. 
Nhìn Na Dạ Bạch thì trông có vẻ như hắn ta không còn lạ gì với cảnh tượng này nữa, hắn ta nhíu chặt mày lại rồi nói: “Sao chúng lại chạy ra ngoài hết cả rồi? Nhất Nặc đâu rồi” 
Hạ nhân trông thấy là Na Dạ Bạch thì vội vội vàng vàng quỳ xuống dưới đất hành lễ rồi nói: “Khởi bẩm thái tử điện hạ, công chúa không biết hôm nay ngài trở về cung thế nên sáng sớm công chúa đã rời khỏi hành cung rồi ạ.

Công chúa nói là muốn chọn một món quà ra mắt cho thái tử phi tương lai.

Có lẽ là ngày mai công chúa với về cung ạ.

Còn những con côn trùng này thuộc hạ cũng không biết sao chúng lại tự chạy ra ngoài này được ạ, khắp nơi nơi nào cũng có, chúng thuộc hạ đang không biết nên xoay sở thế nào ạ” 
Na Dạ Bạch giơ tay ra hờ hững bắt lấy một con trùng bát cước màu quả quýt từ trên vai rồi tiện tay ném vào trong cái bình sứ hạ nhân đang cầm trong tay, hạ nhân nơm nớp lo sợ mà cầm lấy cái bình, rõ ràng là hắn đang vô cùng sợ hãi. 
Na Dạ Bạch dặn dò Yêu Cửu đang đứng ở bên cạnh mình, hắn nói: “Ngươi đi bắt hết đám côn trùng này vào đi, lỡ như lát nữa Nhất Nặc quay về lại trách mắng bọn họ không biết trông giữ” 
Yêu Cửu lập tức nhận lấy mệnh lệnh, cậu ta lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp vuông vức, lấy cổ trùng từ trong đó ra đặt trên mặt đất rồi huýt sáo một tiếng. 
Cổ trùng nhanh chóng lắc lư cái vòi, phát ra tiếng kêu giống như tiếng để kêu vậy.

Nói ra thì cũng kỳ lạ, những con côn trùng đang phân tán khắp mọi nơi kia giống như là nhận được mệnh lệnh vậy.

Chúng ngoan ngoãn bò về chỗ này tập hơn lại với nhau, đuổi theo những con côn trùng kia bò ra tận bên ngoài. 
Lãnh Băng Cơ hơi giật mình, âm thầm lấy một con côn trùng ở trong chiếc nhẫn không gian ra rồi thả xen lẫn trong đám côn trùng có độc kia, nhìn bọn chúng cùng nhau bò đi ra ngoài. 
Na Dạ Bạch quay đầu lại nhìn Lãnh Băng Cơ rồi dịu dàng hỏi nàng: “Nàng có sợ không?” 
Lãnh Băng Cơ gật đầu nói: “Nói không sợ là giả, có một chút”. 

Na Dạ Bạch khẽ mỉm cười, hắn ta nói: “Tiểu muội tùy hứng nên nuôi côn trùng cũng tùy hứng luôn, thích chạy loạn khắp mọi nơi.

Thế nên tốt nhất nàng vẫn nên cẩn thận hơn một chút, đừng đi lại lung tung.

Nếu không một khi chọc giận đám côn trùng này, cho dù y thuật của nàng có tốt đến đâu thì e là cũng bó tay chịu chết thôi” 
Lãnh Băng Cơ thật thà gật đầu, nàng giả vờ như mình rất biết nghe lời vậy. 
Hai người tắm rửa sạch sẽ, ăn xong cơm tối thì trời cũng đã tối rồi, Lãnh Băng Cơ từ chối nói mình mệt rồi nên muốn đi nghỉ ngơi sớm một chút. 
Na Dạ Bạch sai người đưa Lãnh Băng Cơ về phòng của mình, Lãnh Băng Cơ cũng không 
khách sáo nữa, nàng nằm trên giường rồi ngủ thiếp đi luôn. 
Sau khi Lãnh Băng Cơ tỉnh lại thì trời đã tối đen như mực rồi, hiện đã qua mười hai giờ đêm rồi. 
Lãnh Băng Cơ chậm rãi mở mắt ra, duỗi tay duỗi chân ở trên giường một chút rồi chuẩn bị bắt đầu hành động thôi. 
Công chúa Nam Chiếu không có ở đây, đây là thời cơ ra tay khó mà có được. 
Ở thành Hoài Châu, Lãnh Băng Cơ bị Na Dạ Hành hạ thuốc độc, lúc đó đúng là nàng toàn thân bủn rủn, không có một chút sức lực nào để chống cự lại cả.

Đợi đến lúc vất vả lắm nàng mới có thể âm thầm giải được độc dược, hồi phục lại khí lực thì người đã ở trên nước rồi.

Xung quanh là một vùng nước trắng xóa, dòng nước chảy rất xiết, nàng muốn thoát thân cũng là một điều rất khó khăn. 
Có một câu nói gọi là đi tới đâu thì hay tới đó.

Dù sao thì Lãnh Băng Cô nàng cũng đã leo lên thuyền giặc rồi, vậy thì nàng cứ bình thản như không, không phản khách, không bỏ trốn, yên phận đi tới Nam Chiếu với Na Dạ Hành vậy.


Nếu đã mất công đi một chuyến thì nàng chắc chắn không thể tay không trở về như thế được.

Trong tình thế bắt buộc bất đắc dĩ lắm nàng mới làm như thế với đám cổ trùng gây bệnh thổ tả ở Trường An.

Hôm nay nhân lúc công chúa của Nam.

Chiếu không có ở đây, nàng sẽ dứt khoát phá hủy đám cổ trùng kia của nàng ta rồi sau đó trốn khỏi thành Bích Thủy và trở về Trường An. 
Na Dạ Bạch phái một đội thị vệ canh giữ Lãnh Băng Cơ, hắn ta vẫn rất cảnh giác với nàng. 
Đây là cơ hội Lãnh Băng Cơ khó mà có được, thế nhưng nàng không thể đánh rắn động cỏ được, cách tốt nhất là thần không biết quỷ không hay, nếu không thì sau khi thuận lợi làm xong chuyện rồi nàng muốn rời khỏi thành Bích Thủy cũng rất khó khăn. 
Lãnh Băng Cơ sử dụng thuốc mê đánh ngất cung nữ đang trông coi nàng trong cung, nàng cởi váy trên người nàng ta xuống, đổi quần áo với mình xong thì kéo nàng ta đặt lên trên giường.

Đắp xong chăn cho nàng ta, để lưng hướng ra bên ngoài. 
Sau đó Lãnh Bằng Cơ sử dụng dây thừng leo lên xà nhà bên trên cung điện, âm thầm lật ngói lên, giơ tay ra từ từ mở rộng lối ra ra.

Cuối cùng, nàng dứt khoát leo ra khỏi tẩm điện. 
Những thị vệ trông coi ở bên dưới lười biếng dựa vào tường ngủ gà ngủ gật đều không biết chuyện gì hết. 
Với sự chỉ dẫn của côn trùng đã được thả ra từ trước đó, Lãnh Băng Cơ đã tránh được thị vệ đang tuần tra cho đến khi tới một cái viện được đóng kín.

Cổ trùng trên người nàng nhanh chóng cảm nhận được thông tin của đồng loại rồi trở nên vô cùng hưng phấn. 
Nơi này chính là nơi công chúa Nam Chiếu nuôi dưỡng cổ trùng. 
Cũng may ngoại trừ thị vệ đang đi tuần tra ra thì cái viện này cũng không được canh gác nghiêm ngặt lắm.

Có thể đây là chỗ độc trùng tập hợp lại với nhau thế nên không có một ai dám chạy vào đây để quấy rối. 
Ổ khóa trên cửa không làm khó được Lãnh Băng Cơ.


Nàng gẩy gẩy mấy cái là đã mở được rồi.

Sau đó nàng nghiêng người đi vào trong phòng rồi đóng cửa phòng lại như trước. 
Bên trong căn phòng có một mùi tanh rất khó ngửi, sột soạt sột soạt giống như tằm ăn lá dâu vào ban đêm vậy.

Hôm nay ánh trăng không được sáng lắm thế nên trong phòng tối đen như mực. 
Lãnh Băng Cơ lấy từ trong tay áo ra một chiếc đèn pin cầm tay đẹp đẽ rồi nàng lấy một chiếc khăn bọc kín lấy đèn pin.

Sau đó nàng mở đèn pin lên, chỉ để lộ ra một chút ánh sáng thôi rồi bắt đầu từ từ lục soát. 
Tuy Lãnh Băng Cơ không biết mẫu cổ trông như thế nào nhưng dù sao thì nàng cũng từng gặp côn trùng rồi mà, chắc cũng không khác là bao đâu nhỉ. 
Vừa nhìn thấy thì đúng là mở rộng tầm mắt.

Người ta đều nói rằng người ở Nam Chiếu am hiểu về cổ trùng đúng thật là danh bất hư truyền.

Cũng không biết công chúa Nam Chiếu đã dồn biết bao nhiêu công sức vào đó nữa, vậy mà nàng ta lại nuôi nhiều cổ trùng như thế.

Từng hàng từng hàng một, bình sứ đặt ở trên giá xếp sắp kín hết cả rồi.

Có rất nhiều cổ trùng, Lãnh Băng Cơ không biết tên gọi của chúng là gì, nàng càng không biết rốt cuộc chúng có tác dụng như thế nào. 
Lãnh Băng Cơ học thuật trùng cổ phần lớn là vì cứu người, nàng không có một chút kinh nghiệm gì với những con cổ trùng thần kỳ có màu sắc quỷ dị kia cả, nàng cũng không biết có chuyện này thật hay không. 
Có nhiều côn trùng đến thế, không biết nàng phải tìm đến lúc nào đây? 
Lãnh Băng Cơ đang hết sức chú tâm thì đột nhiên nàng lại nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài cửa, ngoài ra còn có cả giọng nói nữa.

Nàng nhanh chóng tắt đèn pin cầm trong tay đi..