Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 494: Muội Muội Của Tên Ma Ốm






Cừu thiếu chủ quay mặt lại và phớt lờ hắn.

Mộ Dung Phong trải qua khó khăn, nhưng Cừu thiếu chủ hắn ta còn gian nan hơn, đã nuôi lão bà và hài tử cho người khác năm năm rồi, giờ nói muốn quay lại thì phải quay lại sao?
Thẩm Phong Vân vẫn luôn cằn nhằn và nói liên miên về chuyện này, kể lể hết khó khăn của Mộ Dung Phong cho Cừu thiếu chủ.

Thẩm Phong Vân nói ra sự thật năm đó, hắn đã bị Nhiếp Hồn Thuật của Cẩm Ngu mê hoặc, rồi nói gánh nặng mà hắn đã mang trên mình trong mấy năm qua.

Cừu thiếu chủ buồn bực, muốn đẩy mạnh hắn xuống nước.

Chế hắn giống như mấy lão nương, lải nhải không dứt, lại còn khóc sướt mướt.

Trời ơi, nếu như Lãnh Băng Cơ cũng dài dòng như vậy, hắn ta sẽ lập tức phủi mông bỏ về Giang Nam, thích gả cho ai thì gả.

Không đúng, nếu như Lãnh Băng Cơ cũng lề mề như hắn, phỏng chừng thái tử Nam Chiếu đó đã không chịu nổi, chủ động thả nàng ra rồi.

Khi đó Mộ Dung Phong đã bị mê hoặc, nếu như Lãnh Băng Cơ biết được sự thật này, có lẽ sẽ phấn chấn sà vào vòng tay hắn, thay đổi thái độ phải không?
Năm năm qua, nhìn nàng trông có vẻ nhẹ nhàng tựa mây gió, nhưng thực chất, nàng đã từng vui vẻ bao giờ chưa? Chẳng phải chính vì để quên đi người kia nên nàng mới liều mạng luyện tập tiên pháp, học y thuật và thuật cổ trùng, khiến cả người đều kiệt quệ hay sao?
Trông thấy Cừu thiếu chủ càng lúc càng dao động, Thẩm Phong Vân mệt mỏi liếm môi, cũng cảm thấy mình diễn có hơi quá đáng.

Không còn cách nào khác, Cừu thiếu chủ và Mộ Dung Phong sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau.

Mộ Dung Phong biết được hắn ta bắt cóc lão bà của mình thì không tức giận mới là lạ.

Nếu như tiểu tử này lại không biết ăn nói, nói hươu nói vượn, chẳng phải hai người sẽ đánh nhau một mất một còn hay sao?
Vì biểu ca của hắn, vì hòa bình của cả thiên hạ, chút hy sinh này là xứng đáng.

Thẩm Phong Vân say sóng nôn mửa tới nỗi choáng váng, tất nhiên sau khi chân chạm đất thì vẫn đỡ hơn.


Ít nhất, với danh hiệu đệ nhất thần bổ của hắn, bất kể là ở đâu, chỉ cần là trong địa bàn Trường An, dù là tới phủ nha nói chuyện thì đều có thể.

Hắn cầm thẻ bài ngự ban trong tay đi dọc theo con đường đến cổng thành hỏi thăm thủ vệ tình hình hiện tại, vội vàng hấp tấp, cuối cùng cũng đuổi kịp tên Na Dạ Bạch đó ở biên quan.

Đoàn người của tên ma ốm đó tiến nhanh suốt ngày đêm, đặc biệt đã trôi nổi trên mặt nước mấy ngày liền.

Lãnh Băng Cơ cũng cảm thấy hơi mệt mỏi.

Cũng chẳng biết tên ma ốm Na Dạ Bạch này sao có có thể trải qua được.

Sau khi vượt qua Thủy Vân Quan, quan ải cuối cùng ở Trường An, tiến vào địa bàn Nam
Chiếu, không khí ngày càng ẩm ướt và có phần khó chịu.

Na Dạ Bạch có lẽ không thể chịu nổi xóc nảy suốt đường dài, ra lệnh dừng lại ở trọ tại một trạm dịch.

Lãnh Băng Cơ rốt cuộc cũng được hưởng thụ bồn tắm nước nóng, gột rửa sạch sẽ mệt mỏi trên người.

Có mỹ nhân bưng một bộ quần áo mới tinh bước vào, tấm lụa lớn màu đỏ thêu hoa văn rườm rà mà tinh xảo, mang phong cách đặc trưng của Nam Chiếu.

Trên góc váy và vạt áo được tô điểm những đuôi phượng làm bằng bạc, chỉ cần chuyển động là sẽ phát ra tiếng leng keng.

Phối hợp với bộ quần áo này, còn có một trang sức cài tóc làm bằng bạc, cũng được trang trí tương tự bởi đuôi phượng, thoạt nhìn đầy cao quý và tao nhã.

Lãnh Băng Cơ không còn cách nào khác, đành phải ngoan ngoãn khoác lên người, cảm giác bản thân như một gốc cây rụng tiền đang bước đi, trên đầu và cơ thể đều là bạc, dưới ánh mặt trời còn có thể tỏa sáng lấp lánh.

Có điều, màu đỏ tươi này thực sự khiến người khác suy nghĩ xa vời.


Mỹ nhân hầu hạ giúp nàng chải đầu, đội lên một trang sức bằng bạc, vẻ mặt đầy kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng: "Thái tử phi còn chưa thoa lên son phấn, cũng đã là quốc sắc thiên hương, khiến người khác bất ngờ biết bao”
Lãnh Băng Cơ âm thầm tính toán trong lòng, nghe nàng ta nói vậy cũng chẳng hé răng lấy một lời.

Cánh cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra, Na Dạ Bạch đang mặc một chiếc cẩm bào màu xanh lam, trên người cũng được tô vẽ bằng những món trang sức bằng bạc, điểm khác biệt là vật trang trí của hắn ta là con chim ưng.

Hắn ta nhìn vào gương đồng đánh giá Lãnh Băng Cơ và rất hài lòng: "Bộ trang phục thái tử phi này thực sự rất phù hợp với nàng, nó làm tăng thêm không ít vẻ quý phái cho nàng đấy”
Lãnh Băng Cơ xoay người lại, liếc mắt nhìn Na Dạ Bạch đang quan sát mình: "Đừng nói là hai chúng ta đang mặc y phục tình nhân đấy chứ?
"Không giống sao?”
Lãnh Băng Cơ lắc đầu: "Đỏ phối với xanh lam, trông cực kỳ ngớ ngẩn, thật khiến người ta thấy phiền, màu đỏ và sắc xanh thực sự không hợp nhau”.

Na Dạ Bạch chẳng hề quan tâm đến điều đó: "Ở Nam Chiếu chúng ta, chỉ những người cao quý nhất mới có thể mặc đồ phối hợp thể này.

Nàng nên cảm thấy may mắn vì có thể trở thành thái tử phi Nam Chiếu của ta, tương lai sẽ là hoàng hậu Nam Chiếu”
Lãnh Băng Cơ khẽ thở dài: "Mấy người Nam Chiếu các ngươi thật sự thiếu nữ nhân tới vậy sao? Hay là người mang tiếng xấu nên không ai nguyện ý gả cho ngươi cả? Việc gì mà phải làm khó dễ một nữ nhân đã là tức phụ người khác như ta”
Na Dạ Bạch ngồi xuống bên cạnh nàng, vô cùng nghiêm túc: "Bởi vì bản thái tử rất yêu thích nàng, rất tán thưởng y thuật của nàng.

Đối với ta mà nói, những nữ nhân khác chẳng qua chỉ là những công cụ mà thôi.”
Nghe hắn ta nói vậy, Lãnh Băng Cơ lập tức cảm thấy nơi đầu cổ họng ngứa ngáy, buồn nôn.

Na Dạ Bạch bao nuôi rất nhiều mỹ nhân bên người, ngay cả khi đang trên đường chạy trốn,
các mỹ nữ cũng chưa từng rời đi mà vẫn nhắm mắt theo đuôi hầu hạ bên cạnh.

Mỹ nhân bên người không kể xiết, chăn ấm giường êm mấy ai bằng.

Na Dạ Bạch đó thường xuyên ho ra đờm và mắc kẹt trong cổ họng, không phun ra được cũng chẳng nuốt xuống được.


Có một lần ở trên thuyền, Lãnh Băng Cơ tận mắt nhìn thấy, hôm đó lúc Na Dạ Bạch ho ra đờm, mỹ nhân phía sau tự giác đưa đôi môi đỏ lên chặn miệng hắn ta, sau đó, rất tự nhiên, không coi ai ra gì hôn một cách nồng nhiệt.

Khi đó, Lãnh Băng Cơ đang đứng một bên, trố mắt nghẹn lời nhìn mỹ nhân hút sạch vật dơi bẩn từ nơi cổ họng của tên ma ốm rồi nuốt xuống.

Ngay khi quay lại, nàng lập tức nôn mửa và buồn nôn đến nỗi nguyên một ngày, ăn cơm chẳng thấy ngon.

Đây không phải là sự hưởng thụ đâu, quả thực chính sỉ nhục người khác.

Na Dạ Bạch vậy mà lại coi những mỹ nhân này như dụng cụ hút đờm và ống nhổ, hoàn toàn mắc bệnh tâm thần rồi.

Lãnh Băng Cơ bất đắc dĩ lắc đầu: "Vì sao người lại tự tin về ta vậy? Người cho rằng ta có thể chữa khỏi bệnh cho ngươi sao? Ta thật sự không thể làm gì được.

Cho dù có cách chữa trị, nhưng tiếc là với điều kiện và trình độ hiện tại thì tỷ lệ thành công cũng không cao, hơn nữa có khả năng còn xuất hiện các biến chứng khác nguy hiểm không kém đâu.

Ta khuyên người vẫn nên tiếp tục điều trị theo phương pháp cũ, duy trì được tính mạng là tốt rồi”
Không, chết sớm là tốt nhất.

"Cho dù là kéo dài tính mạng, ta cũng chỉ có thể để nàng trở về Nam Chiếu với ta.

Ít nhất, có nàng ở bên cạnh, có lẽ ta còn có thể sống thêm hai năm nữa.

Ta rất trân trọng sinh mệnh nhỏ bé này của mình”
Lãnh Băng Cơ thực sự không thú nhận, theo tình hình của hắn ta, phương pháp điều trị duy nhất là phải phẫu thuật.

Có điều trong môi trường y tế hiện tại, lỡ như có gì sơ xuất, cái mạng nhỏ của nàng cũng không giữ được.

"Ta thực sự cảm thấy tò mò.

Dựa vào thể trạng của ngươi, thật sự không thích hợp đi đường dài xóc nảy.

Tại sao Nam Chiếu lại còn phải người đến Trường An để thả cổ trùng? Đang lúc tình hình dịch bệnh ở Dự Châu nghiêm trọng, người sống ở đó thực ra sẽ rất nguy hiểm”.


Na Dạ Bạch ngả người ra sau và nói: "Trong những năm nay, phụ vương ta đã mời tất cả các đại phu tại Nam Chiếu, muội muội của ta cũng đang bôn tẩu khắp nơi vì bệnh tình của ta, học cổ trùng và vu thuật cũng hoàn toàn chẳng có hy vọng gì.

Khi nghe nói ở Trường An xuất hiện tầng tầng lớp lớp nhân tài, trong lòng ta còn hy vọng có thể tìm được một thần y cao siêu ở Trường An.

Vừa vặn, chỉ có nàng mới điều chế ra được Thanh Ôn Đan mà thôi."
Vì thế, ngay từ ban đầu, hắn ta đã để mắt đến nàng rồi.

Lần đầu tiên Lãnh Băng Cơ cảm thấy biết y thuật không phải là chuyện tốt lành gì.

“Muội muội ngươi?” Lãnh Băng Cơ cố làm ra vẻ thản nhiên: “Muội muội người biết thuật vụ cổ sao?”
Na Dạ Bạch gật đầu: "Để giúp ta chữa bệnh, từ nhỏ muội muội đã bái danh sự học thuật cổ
trùng.

Sau đó, muội muội nghe nói rằng có một loại vu thuật có khả năng kéo dài sự sống, thậm chỉ còn từng đặc biệt đi một chuyển tới Trường An để học thuật duy trì tính mạng này.

Bởi vì ta mà đã làm khổ muội ấy rồi”.

"Nói vậy, cổ trùng tại Trường An lần này chính là kiệt tác của muội muội người, đúng không?”
"Không sai" Na Dạ Bạch thẳng thắn thừa nhận: "Muội muội chính là niềm tự hào của ta.

Ngày mai tiến vào thành Bích Thủy, nàng sẽ được gặp muội ấy.

Thứ chờ đợi nàng sẽ là một buổi lễ sắc phong hoa lệ khí thế, sau đó nàng sẽ là thái tử phi của Dạ Bạch ta”.

"Gấp gáp như vậy? Lẽ nào người không chọn lấy một ngày tốt hay sao?”
"Nàng không cần phải hy vọng xa vời rằng Cừu thiếu chủ sẽ tới cứu nàng.

Mà coi như hắn ta có năng lực này, hắn ta có thể chống đỡ được thiên quân vạn mã của Nam Chiểu ta sao? Ta cho rằng hắn ta không có cái can đảm đó.”
Lãnh Băng Cơ khoan thai thở dài, có lẽ Cừu thiếu chủ không có khả năng này nhưng hắn ta vẫn có dũng khí.

Tựa như để xác nhận suy nghĩ của nàng, bên ngoài có người vội vàng chạy tới bẩm bảo: "Khởi bẩm thái tử điện hạ, Cừu thiếu chủ đã đuổi kịp rồi ạ”..