Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 490: Lại Thêm Một Trăm Nghìn Quân Binh






Có điều, vào thời điểm này hoàng đế cũng đã lên chức tổ phụ, tóc thì lốm đốm bạc, rụng mất một cái răng thì có là gì.

Việc đó cũng là hợp tình hợp lý, chẳng có ai sẽ đào bới hỏi cho bằng được gốc rễ, truy cứu rốt cuộc tại sao lại không còn cái răng.

Chỉ là trông hơi khó chịu.

Dẫu sao thì cái răng thiếu này cũng không phải ở một bên, rất dễ dàng khiến người khác suy nghĩ xa xôi.

Tiểu Vân Triệt hoàn toàn không hề sợ người lạ, móng vuốt bé nhỏ và bụ bẫm tóm lấy râu mép của hoàng đế lão gia tử, nghiêng đầu nhìn chằm chằm hàm răng của ông ta, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc.

"Hóa ra hoàng gia gia cũng thích ăn đồ ngọt.

Nhìn xem, răng của ngài cũng giống y chang Triệt nhi, đều đã bị sâu ăn mất”
Vừa nói chuyện vừa nhe răng ra để hoàng đế nhìn rõ.

Trời đất ơi, gia tôn cùng một kiểu.

Lúc này, hoàng đế lão gia tử mới nhớ ra mảnh vụn này, muốn ngậm miệng nhưng kết quả lại có phần tốn sức, cười mà cũng không nhếch miệng rộng ra nổi.

Thế là dứt khoát mặc kệ nó, dù sao thì ông ta cũng chính là người ngồi trên ngôi vua, còn có ai dám cười nhạo nữa hay sao?
Cái cớ mà hoàng tôn ngoan ngoãn của ông ta tìm ra thật tốt, đã bị sâu gặm mất rồi.

Vậy là khỏi phải bị mất thể diện.

"Hoàng tôn ngoan, hoàng tôn ngoan, cháu muốn hoàng gia gia qua đời thì cháu mới về nhà hay sao?”
"Cháu không có thời gian.


Cháu phải tập viết, luyện kiếm, học y thuật rồi kinh doanh, mệt mỏi tới nỗi vóc dáng cũng không cao lên được nữa, làm sao có thể rảnh rỗi đến tìm gặp hoàng gia gia được? Ngài không biết đâu, mẫu thân của cháu cực kỳ hung dữ, nếu như biết được cháu trốn học thì nhất định sẽ đánh nát cái mông này của cháu”.

Vừa nghe thấy lời này, mẫu thân của đứa nhỏ chắc hẳn là Lãnh Băng Cơ không sai rồi.

Trong lòng hoàng đế lão gia tử cảm thấy xót xa: "Tôn nhị của ta còn nhỏ như vậy, cháu học mấy thứ linh ta linh linh thế này làm gì chứ? Lãnh Bằng Cơ là đang muốn làm tốn nhi của ta mệt chết hay sao?”
Phượng Lôi Ngọc đứng một bên nghe được thì bĩu môi.

Tên tiểu tử này thực sự biết kiện cáo, nói như thể bản thân quả thật chịu học hay gì.

Từ nhỏ, cậu bé đã không thích học văn hóa, đi khắp thiên hạ chỉ dùng một câu chết tiệt, còn y thuật với kinh doanh cũng không sợ lúc làm bài thi sẽ rớt hay sao.

Tiểu Vân Triệt xúc động đến mức suýt bật khóc nức nở, vòng tay qua cổ lão gia tử và rỉa một cái trên mặt, nước miếng dính khắp.

"Vẫn là hoàng gia gia đối xử với Triệt nhi tốt nhất, yêu thương Triệt nhi nhất.

Nếu như Triệt nhi mà sớm biết hoàng gia gia thương mình nhiều như vậy thì kể cả có phải chịu đòn, cháu cũng đã chạy tới chỗ ngài từ lâu rồi.

Đau dài không bằng đau ngắn mà”
Cái này gọi là gặp bụt khoác áo cà sa, trông thấy ma quỷ thì mang áo giấy, kỹ năng sinh tồn của tiểu thiếu gia Vân Triệt chính là siêu phàm thoát tục như thế.

Bằng không, khi còn ở Giang Nam, làm sao cậu bé có thể khiến Thích phu nhân, lão nương của Cừu thiếu chủ vui vẻ như mở cờ trong bụng, mấy ngày không gặp đã nhớ rồi được?
Đối với hoàng đế lão gia tử, Tiểu Vân Triệt dù có đánh rắm thì cũng như là cầu vồng.

Cho nên lời này vừa nói ra thậm chí còn khiến ông ta hưng phấn và tự hào hơn cả được các nước làm lễ trước mặt, thổi râu mép trừng mắt ra vẻ ta đây.

"Lãnh Băng Cơ đó dám đánh cháu, trẫm không thể tha thứ cho nàng ta!”
Lạnh tướng ở bên cạnh sốt ruột đến nỗi xoa xoa tay, cuối cùng chờ tới lúc tiếng của tôn tử ngừng lại, vội vội vàng vàng nói chen vào cùng với khuôn mặt mang nụ cười tươi rói: "Bé con này, ta, ta là ngoại công của cháu”
Đôi mắt to của Tiểu Vân Triệt chợt vụt sáng lên, liếc nhìn Lãnh tướng: "Ngài chính là tướng gia đương triều sao?”

Trên đường đến kinh thành, Phượng Lôi Ngọc đã kể hết rõ ràng đầu đuôi gốc ngọn về thân thể của cậu bé rồi.

Lãnh tướng vội vã gật đầu: "Lãnh Băng Cơ là nữ nhi của ta, ta là ngoại công của cháu”
Tiểu Vân Triệt mang vẻ mặt nghiêm nghị, hừ một tiếng: "Nuôi con mà không dạy dỗ, ấy là lỗi của phụ thân.

Từ lâu ta đã muốn gặp mặt ngoài công để hỏi ngài một chút, rốt cuộc là khi đó ngài đã giáo dục mẫu thân của cháu như thế nào vậy? Người đâu mà hung dữ, ghê gớm như vậy, ngài không sợ rằng sẽ chẳng có ai thèm cưới nương về nhà hay sao?”
Một câu nói này đã trêu các vị quan lại cười phá lên.

Còn chọc hoàng đế lão gia tử cười đến mang tai.

Hoàng tôn ngoan ngoãn này của ông ta không chỉ có học vấn tốt mà còn có thể áp dụng những gì đã được học được, nói lời nào cũng đều là nói có sách, mách có chứng, nếu vậy thì lớn lên sẽ giỏi giang tới mức nào nữa? Quả thực chính là một thiên tài.

“Mẫu thân của cháu ở đâu?” Hoàng đế lão gia tử bấy giờ mới nhớ tới tra nhi này, ông ta đã nhớ nhung Lãnh Băng Cơ rất lâu rồi, nhất là từ sau khi cái răng giả đó biến mất.

Bỗng nhiên mặt mày Tiểu Vân Triệt ủ rũ, cậu bé thở dài: "Thái tử Nam Chiếu không có mắt, vậy mà lại vì yêu thích mẫu thân của cháu nên đã cướp nướng đi rồi”
Hoàng đế lão gia tử nghe vậy thì lập tức sửng sốt: "Ai? Thái tử Nam Chiếu?”
"Đúng vậy, mẫu thân của cháu không muốn tái giá, nhưng mà không đánh lại hắn ta được.

Vì thế, Thẩm biểu cữu đã bảo cháu tới kinh thành và hỏi phụ thân rằng có để ý đến việc lão bà tái giá hay không?”
Hoàng đế lão gia tử rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, hỏi ngay bọn thị vệ đứng một bên: "Phong vương gia xuất binh là bởi vì chuyện này sao?”
Thị vệ gật đầu: "Vâng ạ?
"Xem xem chút tiền đồ của hắn, tức phụ của mình bị người khác cướp mất, dẫn theo năm mươi nghìn binh mã thì làm được cái gì chứ? Truyền ý chỉ của trẫm, lại điều thêm một trăm nghìn quân binh nữa lập tức xuất binh tiến về Nam Chiếu, đoạt lại Phong vương phi.

Nếu bên Nam Chiểu dám nói một chữ không thì san bằng luôn Thịnh Đô của bọn hắn! Trẫm cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đã cho người Nam Chiểu sự dũng cảm này, ngay cả tức phụ của nhi tử của trẫm mà cũng dám cướp đi”.

Được rồi, ông ta vừa mới đây còn vỗ bàn nổi giận rồi muốn trừng trị Phong vương gia tội tự ý phát binh đấy.


Nếu nói đến chuyện bao che cho nhi tử thì hoàng đế lão gia tử đủ thô bạo.

Tiểu Vân Triệt vừa định đi theo Mộ Dung Phong xuất binh thì đã bị chặn lại, dọc đường tiến cung cũng chẳng thấy tiểu tỷ tỷ xinh đẹp nào, thậm chí còn không đẹp mắt bằng Phượng Lôi Ngọc.

Thế nên, đứa nhỏ bèn tự đề cử bản thân với hoàng đế.

"Hoàng gia gia, cháu cũng muốn dẫn binh đi đánh giặc.

Cháu muốn làm tướng quân, đánh cho kẻ thù thất bại thảm hại”
Hoàng đế lão gia tử lập tức từ chối, đùa gì vậy, để kim tôn của ông ta mang binh đánh giặc như vậy thì quá nhiều nguy hiểm.

Nếu như kẻ nào dám động vào một đầu ngón tay của cậu bé, ông ta sẽ tiêu diệt cửu tộc nhà tên đó.

"Dẫn binh đi đánh giặc có gì vui để chơi đùa đâu? Ở lại nơi này với hoàng gia gia, sáng mai hoàng gia gia sẽ đưa cháu vào triều, để văn võ bá quan quỳ lạy cháu.

Đó mới gọi là uy phong lẫm liệt”
Quần thần nghị sự không khỏi lén lút hít vào một hơi thật sâu, trực tiếp gõ trống trong lòng.

Mang theo một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, đi tè ra quần ư, hoàng đế bệ hạ tôn kính, là một hoàng đế, ngài thực sự đang nói thật lòng sao?
Quay sang đưa mắt nhìn nhau, trong lòng không hẹn mà cùng nảy sinh chung một ý nghĩ.

Đứa bé từ trên trời giáng xuống này, e rằng sẽ quấy nhiễu dòng nước của triều đình Thượng kinh.

Trong vài năm trở lại đây, do thê tử qua đời nên Phong vương gia thay đổi, gần như trở nên suy sụp hoàn toàn.

Suốt ngày, hắn ở trong quân doanh luyện binh, chẳng quan tâm gì tới tình hình xáo trộn của triều đình.

Hoàng thượng rõ ràng là đã có hơi thất vọng về hắn.

Nhưng bỗng dưng, lại có thêm một tiểu hoàng tôn xuất hiện, giống như một tảng đá lớn nên lên cầu bập bênh, có khả năng làm cho tất cả những người phía đối diện run rẩy cong người thấu tận trời xanh.


Trọng lượng này quá nặng nề.

Bao gồm cả Lãnh tướng, cũng rõ ràng đã dốc lại tinh thần phấn chấn trong nháy mắt, cứ như là uống máu gà, quanh quẩn ở bên người hoàng đế lão gia tử xoay vòng vòng giống như một con lừa vừa kéo cối xay ngũ cốc vừa thèm ăn.

Hoàng đế lão gia tử quan sát kim tôn trong lồng ngực, nhìn mấy cũng không thấy đủ, trông Lãnh tướng thì thấy hơi chướng mắt nên ông ta xua tay và nói: "Lui xuống, toàn bộ lui xuống cả đi.

Đừng lắc lư liên tục trước mặt trẫm nữa, thật khó chịu”.

Đều nói hoàng đế lời vàng ý ngọc, thế nhưng là chính hoàng đế lật lọng, nói không giữ lời.

Mới vừa rồi, ông ta còn nổi trận lôi đình, bảo rằng chưa bàn bạc tìm ra đường lối cho những vấn đề này thì không ai được phép về nhà ăn cơm.

Quay người thì lại đuổi họ đi rồi.

Tất cả mọi người liếc mắt nhìn hốc răng thâm đen của hoàng đế lão gia tử, rụt cổ lại và cùng rời khỏi hoàng cung.

Lãnh tướng cũng giận mà chẳng dám lên tiếng nói bất cứ điều gì, lưu luyến rời đi.

Tin tức về việc tiểu hoàng tôn nhận tổ quy tông tựa như một cơn gió mạnh, nhanh chóng bao phủ khắp kinh thành, dấy lên một đợt sóng to gió lớn.

Có rất nhiều người cảm thấy khó mà tin nổi, năm đó không phải Phong vương phi đã chết thật rồi sao? Thậm chí không hề nhúc nhích, nằm trong vòng tay của Phong vương gia một hai ngày mới được đặt trong quan tài, sau đó thả xuống vách núi, bị nước cuốn trôi, làm sao có khả năng vẫn sống sót được?
Coi như là người lớn có trở về từ cõi chết, nhưng mà trải qua một đợt bị giày vò như thế, lại vẫn có thể bảo vệ đứa nhỏ, quả thực chính là kỳ tích.

Vậy nên, càng có nhiều người nghi ngờ rằng đứa nhỏ này hoàn toàn không thể là tiểu hoàng tôn, ai mà biết được đằng sau đang ẩn giấu âm mưu gì?
Hoàng thượng sáng suốt và oai phong như vậy, sao có thể bị lừa một cách dễ dàng như thế? Chỉ với việc một đứa nhỏ miệng còn hôi sữa ăn nói bừa bãi gọi một tiếng hoàng gia gia đã khiến ông ta vui vẻ khôn nguôi.

Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.

Vô số đầu trâu mặt ngựa hiện ra nguyên hình, hoảng sợ bí mật chạy nhanh đi liên lạc với người của bên mình, để sáng hôm sau lúc lâm triều, cùng nhau dàng tẩu cầu xin nhỏ máu nhận người thân.

Huyết thống hoàng gia không thể bị lẫn lộn, cho dù Lãnh Băng Cơ thật sự còn sống thì đứa nhỏ này cũng chưa chắc đã là kim tôn của hoàng gia..