Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 481: Một Con Cá Lớn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lãnh Băng Cơ không ngăn cản họ phá hủy chứng cứ phạm tội.

Dù sao nếu những thứ này rơi vào trong tay nàng thì nàng vẫn phải phí sức lực tiêu diệt chúng thôi. 
Nàng nhìn từ xa, thấy bốn người họ mở ra ba cái chum tượng bị bịt kín miệng, họ bỏ thêm thứ gì đó không rõ vào bên trong rồi lại bịt miệng chum lại lần nữa.

Nàng ngửi thấy một mùi hôi thối như thứ gì đó bị đốt cháy tràn ngập trong không khí, bên trong chum vang lên tiếng sột soạt cực kì gấp gáp như thứ ở bên trong chum đang sợ hãi tìm cách chạy trốn vậy. 
Sau đó mấy người đó lại nhọc nhằn dùng đất chôn kín ba cái chum tương đó đi. 
Lãnh Băng Cơ do dự chốc lát rồi quyết định ra tay ngay lập tức.

Thân hình nàng nhẹ nhàng như ma quỷ, lặng yên không một tiếng động nhảy xuống từ nóc nhà, Lãnh Băng Cơ tranh thủ lúc mấy người đó đều đang cúi đầu làm việc thì đột nhiên tấn công, đánh gục từng kẻ một, chỉ cần mấy cây trâm bạc thì đã nhanh chóng khống chế được họ rồi. 
Võ công của mấy người này chỉ bình thường mà thôi, Lãnh Băng Cơ thừa sức đối phó với họ. 
Cổ tay nàng lật một cái rồi lấy ra một con dao phẫu thuật, quơ quơ trước mặt một người trong đám này: "Thành thật khai ra đi, rốt cuộc tên ma ốm kia có lại lịch gì, nếu ngươi dám nói dối một câu thì ta sẽ cắt từng lát, từng lát thịt của người xuống cho chó ăn." 
Người kia hung ác trợn mắt nhìn nàng: "Muốn chém muốn giết gì thì tùy, đừng có phí lời nữa" Ôi chao, có khí phách đàn ông thật đấy.


"Được thôi, ta nghe lời ngươi".

Lãnh Băng Cơ nở một nụ cười xinh đẹp, nâng tay lướt con dao mổ qua cổ họng hắn, kẻ này chưa kịp kêu một tiếng nào thì đã gục xuống chết ngay lập tức. 
Bây giờ Lãnh Băng Cơ đã không phải là cô nương yếu ớt nhu nhược năm đó nữa rồi, năm đó chỉ một mạng người là đã có thể làm cho nàng xoắn xuýt nửa ngày, nhưng hiện tại thì nàng đã hiểu trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, mềm lòng với kẻ địch chính là tối kỵ. 
Giết gà dọa khỉ, người bên cạnh kẻ đó nhìn thấy nàng làm vậy thì thân thể run bắn lên, rõ ràng đã nói là muốn lóc từng mảnh thịt xuống cơ mà, sao nàng lại cắt rách họng người ta ra ngay lập tức như thế cơ chứ? Nữ nhân này quá độc ác rồi. 
Lưỡi dao xoay chuyển hai vòng trên đầu ngón tay của Lãnh Băng Cơ, nàng cười tủm tỉm hỏi: "Các ngươi có nói hay không?" 
Nam nhân này nhìn gã mặt rỗ một cái, không dám mạnh miệng nữa mà lắp ba lắp bắp: "Ta, ta không biết gì cả" 
Lãnh Băng Cơ không chút do dự đưa hẳn đi chầu trời. 
Chỉ còn lại Nam nhân mặt rỗ và một Nam nhân vóc dáng nhỏ gầy khác, hai người cắn chặt hàm răng, sợ hãi đến thay đổi cả sắc mặt. 
Làm gì có ai không sợ chết cơ chứ? Có điều muốn tìm được manh mối thì vẫn phải xem gã mặt rỗ này thôi. 
Lãnh Bằng Cơ đánh giá hai người này một lát rồi xách cổ áo Nam nhân gây nhỏ lên như xách con gà con sang một bên, lén lút hỏi cung. 
Cả người gã mặt rỗ không thể động đậy được, hắn nhìn lén thì thấy đồng bọn của mình chỉ trong giây lát đã cuộn tròn lại rồi ngã xuống mặt đất, một tay ôm lấy cổ họng, đau đớn đến mức tay chân co giật, không biết Lãnh Băng Cơ đã làm gì với hắn. 
Gã mặt rỗ nhìn thấy như vậy mà giật mình. 
Lúc Lãnh Băng Cơ trở về nhìn Nam nhân mặt rỗ thì đã tính toán trước cả rồi.

Nàng đi vòng quanh hắn một vòng, giọng nói lạnh lẽo âm u như Diêm Vương đến lấy mạng: "Hắn nói dịch bệnh này là do người giật dây hả?" 
Nam nhân mặt rỗ cắn chặt răng, dáng vẻ thấy chết không sờn, hung tợn trợn mắt nhìn nàng không nói một lời, nhưng trán hắn lại chảy đầy mồ hôi lạnh. 
"Người Nam Chiếu các ngươi cũng chỉ có thể dùng trò bẩn thỉu này mà thôi" 
Dưới ánh sáng của đèn lồng, gã mặt rỗ bỗng nhiên thay đổi sắc mặt. 
"Ngươi...!Làm sao ngươi biết?" 
Lãnh Băng Cơ cười khẽ một tiếng tràn ngập giễu cợt, nàng lắc lắc con dao trong tay: "Người anh em kia của ngươi không chịu nổi hình phạt, những gì hắn biết thì đều đã thú nhận cả rồi.

Đương nhiên là tất cả tội lỗi đều đã bị đẩy lên trên người của ngươi cả rồi, vậy nên giết người thì cũng chỉ là trừng phạt đúng tội mà thôi.

Ta thấy giữ cái mạng của người lại cũng đã không có giá trị gì nữa rồi." 

Phải nói là cách hỏi cung của Lãnh Băng Cơ rất có tác dụng, nàng thật sự đã dọa sợ đối phương rồi. 
Nam nhân mặt rỗ đã mồ hôi lạnh đầy người nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: "Lời hắn nói chưa chắc đã là thật" 
Lãnh Băng Cơ cũng không dông dài: "Ví dụ như cái gì?" 
Gã mặt rỗ do dự một chút rồi cắn răng nói: "Người người muốn điều tra chính là thái tử điện hạ của Nam Chiếu chúng ta, Na Dạ Bạch" 
Con mẹ nó, đúng là một con cá lớn! Lãnh Băng Cơ đã nghi ngờ rằng thân phận của người này chắc chắn không đơn giản từ lâu, thế nhưng nàng không nghĩ tới hắn lại là thái tử của Nam Chiểu! Chẳng trách hắn lại có nhu cầu muốn sống mãnh liệt như thế, thấy mình hiểu y thuật thì bám chặt lấy không buông, còn hung hăng như vậy nữa. 
"Lần này hắn tới Trường An là có mục đích gì? Bệnh dịch này là âm mưu của hắn đúng không?" 
"Rấn chuột là công chúa của chúng ta tốn thời gian hai năm mới nuôi dưỡng ra được.

Loại rận chuột này có thể ký sinh ở trên cả người và chuột, sinh sôi nảy nở cực kì nhanh, chỉ cần bị nó cắn trúng là có thể bị trúng độc, triệu chứng giống như mắc phải bệnh dịch vậy, hơn nữa còn có thể lây nhiễm cho những người khác nữa" 
Nói như vậy thì nguồn bệnh ở chỗ những con rận chuột này chứ không phải bản thân con chuột, tiêu diệt những thứ này sẽ vất vả lắm đây. 
"Ngươi có biết cách tiêu diệt tận gốc những con rận chuột này không?" 
“Chuyện này thì nhất định phải tìm công chúa của chúng ta rồi.

Trứng sâu là do nàng nuôi dưỡng, mẫu cổ ở trong tay nàng, nghe nói chỉ có lấy được mẫu cổ thì mới có thể tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ tử cổ.

Bằng không dịch bệnh này sẽ vẫn liên tục kéo dài không dứt." 
"Công chúa của các ngươi ư? Hiện tại vị công chúa đó đang ở đâu?" 
"Công chúa ở Nam Chiếu" 

Chẳng lẽ vì chuyện này mà phải tới Nam Chiểu một chuyến ư? 
Hơn nữa chạy tới chỗ của hoàng thất Nam Chiều để tính sổ với công chúa của người ta cũng không phải là chuyện nàng có thể làm được.

Lãnh Băng Cơ nàng vẫn chưa có bản lĩnh lớn như vậy đâu. 
Nàng chỉ có thể nghĩ cách thông báo việc này cho Thẩm Phong Vân, lập tức bắt giữ tên ma ốm kia, có kẻ này làm nhân chứng thì Trường An có thể hỏi tội Nam Chiểu, bắt đối phương giao ra mẫu cổ rồi. 
Việc này không thể chậm trễ được, nhất định phải đánh phủ đầu tên ma ốm kia, không cho hắn kịp ứng phó.

Nàng đánh hôn mê hai người kia, không dám chậm trễ mà lập tức nhảy ra nhà xưởng, chuẩn bị về tửu lâu gặp Địa Lợi. 
Khi nàng leo qua tường, hai chân rơi xuống đất mới phát hiện mình đã rơi vào vòng vây, xung quanh đều là sát khí lạnh lẽo. 
Mười mấy người áo xám cầm trong tay lưỡi dao lóe sáng, trên mặt đeo mặt nạ quỷ màu sắc rực rỡ, đột nhiên im lặng xuất hiện trước mặt Lãnh Băng Cơ cứ như ma quỷ khiến nàng sợ đến mức trái tim run lên cầm cập, nàng cảm giác cứ như đang ở trong hiện trường phim kinh dị cỡ lớn vậy. 
Bị một đám người vây quanh như vậy thì cảm giác có hơi ngột ngạt, giống như là có thật nhiều người vây quanh nàng nhảy đại thần vậy, họ chỉ cần lắc lư một cái là người xem đã có thể hoa mắt chóng mặt rồi. 
Cái quái gì thế này? Đáng sợ quá đi mất. 
.