Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 467: Cứu Trợ Thiên Tai Ở Dự Châu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thẩm Phong Vân lúng túng đến nỗi gương mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ, một tay nâng mâm sủi cảo tôm, một tay xiết chặt xích chó, nhìn về phía Hoàng đế lão gia tử tạ tội. 
Cái này gọi là bùn vàng rơi vào trong đũng quần, không phải cứt thì cũng là cứt. 
Giải thích gì đó cũng đều vô ích, đã bị bắt gian tại trận rồi. 
Hoàng đế nổi trận lôi đình: "Hay lắm Thẩm Phong Vân, bảo người điều tra vụ án thì người lại đến điều tra đến trên giường công chúa" 
Lục Vụ rất có nghĩa khí giang hồ, một mình vác hết tất cả mọi tội lỗi.

Thẩm Phong Vân cũng nhất định phải có phong độ của nam nhân, vào thời khắc mấu chốt không thể lùi bước, cũng vỗ ngực nhận hết tất cả tội lỗi về mình. 
Hai người một người quỳ trên mặt đất, một người quỳ trên giường, giống như đang cướp công trạng của nhau vậy, còn tranh chấp đến nỗi mặt đỏ tới mang tai. 
Hoàng đế lão gia tử dùng đôi mắt phân biệt thật giả của mình nhìn quần áo và giày của Thẩm Phong Vân, còn có sủi cảo tôm trong tay, trong lòng cũng rõ ràng, hôm nay hai người này khẳng định chưa xảy ra chuyện gì.


Còn trước đây có vụng trộm hay không thì không biết. 
Hơn nữa điều này còn nói rõ, Lục Vu muốn chết cũng không chịu ăn, còn cái tên Thẩm Phong Vân này lại lén lút mang cơm đến cho nàng ta.

Cả hai đã liên hợp với nhau để lừa chính mình. 
Lòng dạ của ông ta rất nhỏ, hơn nữa thích nhất là trừng phạt đám con của mình, chuyên gia gài bẫy đám con. 
Lục Vụ dám đùa giỡn với lòng dạ của ông ta, không nghe theo sự sắp xếp của ông ta, còn muốn gả vào Quốc Công phủ, trẫm sẽ không để cho con đạt được ý nguyện đâu. 
Thế là Thẩm Phong Vân cũng không được thăng quan thành công, ngược lại, hễ là vụ án quan trọng trong kinh thành, tất cả đều giao cho hắn làm.

Thẩm Phong Vân trải qua một lần rèn luyện như này, vậy mà thành bảo kiếm nhờ mài giũa mà sắc, công thành danh toại, trở thành cái tên nổi tiếng ở Trường An. 
Thế nhưng đối với hôn sự của hai người, Hoàng đế giả câm giả điếc, cũng không tứ hôn cho hai người, cũng không cho Thẩm Phong Vân cưới.

Vì thế, việc hôn sự giữa hai người đều đang dậm chân tại chỗ, một người ở trong cung, một người ở ngoài cung, giống như Ngưu Lang Chức Nữ vậy. 
Hiện nay, tình hình dịch bệnh của Dự Châu vừa xuất hiện, Hoàng đế lão gia tử ngồi trên long ý thấy Thẩm Phong Vân thích hợp làm chuyện xui xẻo này, vô cùng thích hợp. 
Lập tức hạ thánh chỉ xuống, lệnh Thẩm Phong Vân mang theo lương thực, dược liệu đến cứu trợ thiên tai, mang theo một đội ngự y, hùng dũng lao đến Dự Châu. 
Lúc này Dự Châu tiếng kêu than dây khắp trời đất, xung quanh nạn dân bạo loạn, tuyệt đối là chuyện cực khổ. 
Sau khi Thẩm Phong Vân đến Dự Châu, lập tức quét sạch đám lừa đảo vì lợi riêng, cầm trong tay thanh thượng phương bảo kiếm trực tiếp chém khâm sai và tri phủ Dự Châu, xoa dịu sự phẫn nộ của dân chúng. 
Sau đó mở kho phát thóc, chữa trị cho nạn dân, ổn định lòng dân.

Điều rắc rối nhất là tình hình dịch bệnh, nếu không thể tìm được phương thuốc nào chữa khỏi bệnh dịch, như vậy sẽ khiến lòng người bàng hoàng, hơn nữa số người chết rất nhiều, mỗi ngày người chết đều tăng lên, khiến cho áp lực của hắn rất lớn. 

Nhìn một đám ngự y đội mũ cánh chuồn ngồi xổm trước là thuốc và nếm các loại cỏ, đột nhiên Thẩm Phong Vân nghĩ đến Lãnh Băng Cơ. 
Lãnh Băng Cơ là nữ tử mà hắn kính nể nhất trong lòng, đặc biệt là phần dứt khoát và tự tin kia của nàng, luôn có thể cảm hóa được người bên cạnh, khiến cho người ta có một loại cảm giác có thể tin tưởng được. 
Mọi người đều nói, việc Phong vương phi chết là điều không thể nghi ngờ, chỉ có Mộ Dung Phong vẫn còn kiên nhẫn chờ nàng trở về, tin chắc rằng nàng sẽ không dễ dàng chết đi như vậy. 
Tung tích của Lãnh Băng Cơ đến nay vẫn là một điều bí ẩn, hi vọng rằng điều đó thật sự giống như suy đoán của biểu ca, Lãnh Băng Cơ chỉ chạy trốn chứ không chết.

Một ngày nào đó, cho dù là mười năm hay hai mươi năm nữa, nàng có thể thấy, Mộ Dung Phong vẫn lẻ loi một mình, vẫn đang chờ nàng, chờ nàng đổi ý và quay về với hắn. 
Nhưng mà, Trường An nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nàng giống như một viên minh châu vậy, cho dù đi đến chỗ nào, người có hào quang rực rỡ như nàng, sao có thể bình thường đến nỗi không ai nhận ra được? 
Giang Nam, phủ đệ của Cừu gia. 
Tình hình dịch bệnh của Dự Châu đã lan tràn ra xung quanh, Giang Nam cũng không may mắn thoát khỏi. 
Lãnh Băng Cơ vừa mới trở về từ bên ngoài, lấy khẩu trang phòng hộ xuống, thay y phục trên người dùng cần tiến hành khử trùng toàn thân. 
Bây giờ nàng đã bỏ xuống dáng vẻ không lưu loát và yết ớt của thiếu nữ, cả người toả ra một loại tự tin về người, ung dung, tao nhã, giống như ánh trăng sáng ngời, trong veo như làn nước, khiến cho người ta vừa nhìn thấy lập tức sinh ra cảm giác vui sướng thần kì, dường như tất cả vết nhơ trong trái tim đều được rửa sạch, trở nên thông suốt... 
Thế nhưng, nàng rất ít khi dùng khuôn mặt thật để gặp người ngoài, lúc nàng xuất hiện trước mặt mọi người, đa số là dùng khăn che nửa mặt, trên khăn che mặt thêu hai chữ Lương Khương bằng chỉ vàng, trở thành biểu tượng của Lương Khương phu nhân ở Giang Nam. 
Chỉ có điều, nàng làm việc khiếm tổn và bí ẩn, người biết thân phận của nàng cũng không có nhiều, chứ đừng nói đến thân phận thật sự của nàng. 

Lần này tình hình dịch bệnh tàn phá, rất nhiều chuyện không thể nhờ người khác làm hộ được, nàng chỉ có thể tự mình mặc giáp ra trận.. 
Cửa phủ đóng chặt, ngoại trừ người trong phủ phải ra ngoài mua đồ dùng hàng ngày, những người khác không được tùy ý ra ngoài. 
Lãnh Băng Cơ là một người từ hiện đại xuyên đến đây, nàng hiểu rõ hơn ai hết về tốc độ và con đường lây lan rốt cuộc đáng sợ như thế nào. 
Nhưng nàng không cam lòng mà sống tạm bợ như vậy ở trong phủ đệ, nàng hiểu rõ, nếu như tình hình dịch bệnh không được khống chế, bệnh nhân không được điều trị, mặc dù mình có phòng chống nghiêm ngặt như thế nào, tình hình dịch bệnh cũng có thể sẽ thừa cơ bùng phát. 
Vì thế, nàng phải nghiên cứu và phát triển ra loại thuốc mới có thể chấm dứt được bệnh dịch này, nàng cho rằng đó là trách nhiệm của mình. 
Tình hình dịch bệnh lần này không giống với trước kia, khí thế mạnh mẽ, hơn nữa còn kỳ lạ.

Vì thế, các ngự y dựa theo những phương thuốc được ghi chép trong sách thuốc, chế biến ra chén thuốc nhưng lại không có hiệu quả gì. 
.