Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 462: Sổ Ghi Chép Của Tề Cảnh Vân






Người của Tàng Kiếm Các dựa vào chiếc nhẫn hộ tiễn và lời của Lãnh Băng Cơ căn dặn, thực hiện xong nguyện vọng của Tề Cảnh Vân.

Đối phương đem đến cho Lãnh Băng Cơ một quyển sổ chép tay, đặt vào tay của nàng.

Lãnh Băng Cơ nhìn chậu than, đưa tay mở quyển sổ đó ra.

Đây là một cuốn sổ ghi chép mà chính tay Tề Cảnh Vân viết, những thứ được ghi chép lại, hầu như đều là một ít việc vặt của Mộ Dung Phong.

Website T_amlinh_247 cập nhật nhanh nhất
Nàng ngồi im vừa đọc vừa cười, trong vô thức, tròng mắt đã đỏ ửng lên.

Trên trang sách, Tề Cảnh Vân ghi chép:
"Hôm nay là ngày học đầu tiên của ta và Tam hoàng tử, phụ thân bảo ta kính cẩn lễ phép dập đầu với huynh ấy, còn bảo ta gọi huynh ấy là Tam hoàng tử, thế nhưng ta đã tự làm theo ý của mình, như Phong Vân, gọi huynh ấy một tiếng biểu ca.

Phụ thân trừng mắt với ta, giận dữ mắng ta vô lễ, lúc ấy Mộ Dung Phong đang mặc trang phục giống như một tiểu đại nhân, khoát tay về phía phụ thân và nói: “Không sao, đều là người một nhà mà!
Trong nháy mắt, phụ thân đã vui mừng khôn xiết.


Quả thật giống như Phong Vân nói, vị Tam hoàng tử này thoạt nhìn nghiêm trang, lạnh như băng nhưng thật ra là một người rất tốt.

Từ nay về sau, huynh ấy sẽ là biểu ca của ta rồi"
Nàng lại lật vài trang, đều là những chuyện đơn giản trong cuộc sống hàng ngày:
"Hôm nay, biểu ca bị Hoàng Đế trách phạt, nguyên nhân là vì ta.

Đại ca tức giận muốn đánh nhau với ta và biểu ca, vừa mới bắt đầu đã giới cho ta một gáo nước đá, thế nên buổi tối ta đã phát sốt.

Nhưng mà trong phủ cũng không có ai đứng ra bênh vực ta và trách mắng huynh ấy.

Huynh ấy là trưởng tử trong phủ, tương lai sẽ là người kế tục tước vị, mà ta, cũng không phải là huynh đệ ruột với huynh ấy, mà càng giống với một con chó được bố thí đồ ăn nuôi lớn mà thôi.

Sau khi biểu ca biết chuyện, đã cột đại ca lên trên cột cờ, đại ca bị sợ độ cao nên hoảng sợ đến mức tè ra quần, cả mặt đều là nước mắt nước mũi, trông vô cùng chật vật.

Sự việc này truyền đến tại của Hoàng Thượng, biểu ca phải gánh chịu hết mọi tội lỗi, ta và Phong Vân vẫn bình yên vô sự còn biểu ca thì bị đánh mấy gậy.

Huynh ấy nói, bôi thuốc đó lên miệng vết thương sẽ vô cùng thoải mái.

Rồi ta lại khóc"
Lãnh Bằng Cơ cười cười, lại đọc tiếp..

"Hôm nay biểu ca đánh thắng trận, mang chiến thắng trở về, cưỡi một con ngựa cao lớn, dân chúng khắp đường hẻm đều hoan hô.

Vẻ mặt của huynh ấy vừa hưng phấn, vừa vô cùng uy phong.

Đọc truyện tại T_amli nh24 7 nhé!
Ta và Phong Vân đều hâm mộ muốn chết, hi vọng một ngày nào đó có thể kề vai sát cánh cùng với huynh ấy, cùng tạo nên chiến công to lớn, nhưng đó chỉ là mơ ước của ta và Phong Vân”
“Ba người chúng ta xa cách lâu ngày, giờ mới gặp lại nên cùng nhau đi uống rượu.

Biểu ca tường thuật lại mấy chuyện chém giết trên chiến trường, cũng kể lại những mưu kế.


Phong Vân khen huynh ấy phá án như thần, mà ta, một kẻ vô tích sự, chỉ có thể theo chân bọn họ nghe kể.

Lần đầu tiên ta được các huynh đệ dẫn đến Lâm Lang các để phổ cập kiến thức ăn chơi đàn đúm, bọn họ nhấn mạnh miêu tả những chuyện nam nữ, giảng cho ta nghe những chuyện khiến người ta cảm thấy xấu hổ kia.

Tuy rằng biểu ca hơn ta một tuổi, nhưng đối với những chuyện tình cảm nam nữ cũng dốt đặc cán mai, nghe xong bọn ta kể lại, huynh ấy còn sợ hãi mà nói: "May mà lúc trước có ông ngoại ngăn cản ta, không cho ta đi, thì ra là vì như vậy"
Lãnh Băng Cơ mới tới chuyện xấu hổ mà Huệ phi kể cho nàng nghe, trong lòng nàng thầm mắng một câu: "Ngu ngốc", lại tiếp tục lật xem tiếp.

"Lần tiếp theo chiến thắng trở về, biểu ca đã được phong Vương, được ban thưởng phủ đệ.

Huynh ấy tự mình gây dựng nên tất cả, huynh ấy nói rằng ta không thể tiếp tục lông bông như vậy, sẽ bị người ta khinh thường.

Buổi lễ sắc phong của huynh ấy rất long trọng.

Lễ vật mà Huệ phi dâng tặng cho huynh ấy chính là hai tiểu mỹ nữ hoa nhường nguyệt thẹn.

Những người thế hệ sau như chúng ta cũng đã mười bốn mười lăm tuổi, trên cơ bản vẫn không thoát được chuyện có nha đầu thông phòng.

Biểu ca cũng đã hai mươi tuổi, nhưng vẫn không nạp phi, Cẩm Ngu mà Huệ phi dâng tặng biết bao nhiêu năm rồi cũng chẳng quan tâm.

Ở chuyện tình cảm nam nữ còn vô cùng non nớt, nhớ lại chuyện này khiến ta buồn cười kinh khủng.


Nhìn hai mỹ nhân kia, vòng eo nhỏ như cành dương liễu, y hệt một con rắn nước, trong mà phát thèm.

Ta thương lượng cùng với Thẩm Phong Vân, định buổi tối sẽ lén đào góc tường nghe lén.

Nhìn xem biểu ca uy phong khí phách, một người uy phong lạnh lùng như vậy chinh chiến trên sa trường, rốt cuộc sẽ chọn và yêu thương mỹ nhân nào đây?
Biểu ca sẽ không âu yếm cả hai người cùng một lúc chứ?
Trời rất lạnh, ta và Thẩm Phong Vân lén lút trèo lên nóc nhà của huynh ấy, lấy một khối ngói ra, ngưng thần nín thở.

Đến khi nước mũi vì lạnh mà cũng đã chảy ra, biểu ca mới đi về phòng.

Hai vị tiểu mỹ nhân ấy thế mà lại vô cùng mãnh liệt, vừa bước lên đã đòi cởi xiêm y của biểu ca ra, thay huynh ấy cởi thắt lưng.

Vẻ mặt của biểu ca đầy cảnh giác: "Các ngươi đang muốn làm gì vậy?"
Tiểu mỹ nhân nũng nịu: "Chúng thần thiếp phụng mệnh của Huệ phi nương nương hầu hạ Vương gia ngủ"
Biểu ca: "Hầu hạ ta ngủ?"
Mỹ nhân: "Làm vài chuyện vui vẻ.."